Editor: D Ẹ O 
Trước mặt Lâm Khiển có một đám người đang đứng, đều toàn bạn thân nối khổ từ nhỏ của y. 
Hứa Dao, Giang Đình Tuấn, Phan Khải Bác... Thêm cả Phó Nghi Phi, người do quá khiếp sợ đã ngã bệt dưới đất, kéo theo cả bàn học. 
Chấn âm ban nãy là từ Phó Nghi Phi mà ra. 
Hiện các cậu bạn nhỏ của y đều đang mang vẻ kinh hoàng, như nghe thấy một tin động trời, không thốt nên lời, Phó Nghi Phi còn khoa trương hơn, ngồi co quắp dưới đất, há hốc mồm đầy kinh ngạc, trông cậu ta ngu xuẩn đến mức không ai nỡ nhìn thẳng. 
Mà người kinh ngạc hơn cả, là bản thân Lâm Khiển. 
Y vừa mới phát hiện, chỗ mình đang ngồi bây giờ đây, thế mà lại là phòng học ở Thập Nhị Trung, còn đám bạn thân đang đứng trước mặt y, đều toàn những gương mặt thân quen, nhưng có phần non nớt hơn. 
Chẳng trách hồi nãy y cứ thấy mặt Hứa Dao có gì đó khang khác, bởi gương mặt cậu thiếu đi sự khắc khổ già trước tuổi do phải bươn trải với cuộc sống khó khăn mà thành, nhiều thêm hai cục mụn dậy thì khó coi trên trán. 
Trong phòng học, cả lớp đều bị tiếng bàn ghế ngã rầm rầm thu hút sự chú ý, ngờ vực nhìn bọn họ. Lâm Khiển xoa huyệt thái dương, cố tỉnh táo lại. 
Theo động tác của y, đám bạn thân cũng từ từ định thần. 
Hứa Dao phản ứng trước nhất, trên mặt khắc hai chữ "Hoảng hồn" rõ rành rành, lắp ba lắp ba hỏi: "A Khiển, mày vừa mới, vừa mới nói sảng gì vậy?" 
Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-nhien-song-trong-sinh-ngay-ngay-ket-hon-cung-ke-thu/2419292/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.