Chương trước
Chương sau
Editor: D Ẹ O
Kết quả đợt thi tháng này được công bố ngay trong ngày, điều mà các thành viên tiểu tổ phụ đạo quan tâm nhất không phải điểm của mình có đủ vượt ải hay không, mà là xếp hạng của Lâm Khiển.
Khi thành tích được công bố, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn mang chút tiếc nuối.
Lâm Khiển không để mọi người phải thất vọng, thi tháng lần này y đã lấy lại được phong độ, vẫn tiếc là y chỉ xếp thứ hai, còn người đứng nhất vẫn là Hoắc Nghiệp Thụy.
Hoắc Nghiệp Thụy lại nổi tiếng lần nữa, trong đề thi toán tháng này có kèm một câu hỏi phụ được lấy trong đề thi Olympic, đề hình cực kỳ phức tạp, đòi hỏi khả năng tư duy cao, rất nhiều học sinh đọc đề vẫn không hiểu đề nói gì, và chỉ duy nhất mình Hoắc Nghiệp Thụy có thể giải ra câu này.
Thành tích được công bố, thầy toán, đồng thời là tổ trưởng bộ môn Toán, Chiêm Khang Tất đặc biệt biểu dương Hoắc Nghiệp Thụy, đồng thời cũng tiếc nuối thay Lâm Khiển, bởi vì khi thầy ra đề, học trò mà thầy mong mỏi sẽ giải được câu đó nhất là Lâm Khiển.
Mà Lâm Khiển cũng vì không giải được câu hỏi phụ, nên mới thấp hơn Hoắc Nghiệp Thụy năm điểm.
Sau khi biết điểm Toán, cả lớp đua nhau chúc mừng Hoắc Nghiệp Thụy, đồng thời học hỏi chút kinh nghiệm.
"Nghỉ hè này Nghiệp Thụy lén lút đi học thêm ở đâu đúng không? Sao mới đầu năm đã giỏi lên ghê vậy? Hai lần thi tháng liên tiếp đều đứng đầu bảng!"
"Một bước lên trời luôn, tớ nhìn cái câu hỏi cuối cùng kia mà chẳng hiểu gì cả, Nghiệp Thụy quá dữ." "Oa, cùng là bạn học với nhau, Nghiệp Thụy cũng đừng giấu làm của riêng nha, có bí quyết gì mà đề cao thành tích trong thời gian ngắn như thế còn không mau chia sẻ đi nào!"
...
Hoắc Nghiệp Thụy cũng rất hào phóng chia sẻ kinh nghiệm, cậu ta cười nói: "Tôi nào có bí quyết gì đâu, chủ yếu vẫn dựa vào nỗ lực... Nghỉ hè đăng ký vài lớp học thêm, trong đó có một lớp toán nâng cao, không ngừng luyện đề mỗi ngày, học từ sáng tới tối muộn mười hai giờ đêm mới ngủ... Lần này thi được vậy cũng nhờ vận may, vì câu cuối đề hình tôi đã từng giải một lần ở lớp học thêm toán..."
Hoắc Nghiệp Thụy nói rất chân thành, mọi người vừa nghe vừa gật gù, có tán đồng cũng có ghen tỵ.
"Haiz, ghét nhất mấy người 'cần cù bù thông minh', tui chỉ có tật lười là xài được còn đâu chẳng có gì."
"Nghiệp Thụy liều mạng ghê thiệt, nghe mà tự dưng thấy hối hận tại sao mình lại dành cả mùa hè chỉ để đi du lịch thay vì học thêm vào lớp phụ đạo."
"Trừ sự nỗ lực ra còn cần tố chất trời cho nữa nhé, hè này tôi cũng có đi học thêm mà thành tích cũng đâu tăng được vậy."
"Hôm nào tôi cũng luyện đề đến tối muộn nè... Haiz, chỉ chăm chỉ thôi sao đủ!"
"Khóc ròng hâm mộ ghen tỵ hận."
...
Cả lớp cứ thay nhau tán dương sự cố gắng và cả thiên phú của Hoắc Nghiệp Thụy, Hoắc Nghiệp Thụy không kiêu ngạo mà vẫn khiêm tốn được lòng người, đắp nặn hình tượng một học bá mới vừa thông minh vừa cần cù.
Lâm Khiển chỉ im lặng nhìn cậu ta tinh tướng, đọc tin nhắn Trịnh Bằng Khinh vừa gửi tới.
Trịnh Bằng Khinh:【Nhiệt liệt chúc mừng bạn trai của Trịnh Bằng Khinh, học sinh 12 Thập Nhị Trung, vinh quang đạt hạng nhất trong kỳ thi tháng lần hai.】
Trịnh Bằng Khinh:【Để ăn mừng, bạn học Trịnh Bằng Khinh sẽ tặng một bọc quà tình nhân khổng lồ cho bạn trai.】
Trịnh Bằng Khinh:【Trong đó bao gồm: Trang phục tình nhân, giày tình nhân, cặp tình nhân, văn phòng phẩm tình nhân, quần lót tình nhân...vân vân và mây mây...】
Lâm Khiển bình tĩnh reply:【Nếu bây giờ mà có người vô tình thấy đoạn tin nhắn vừa rồi của anh, chắc họ còn tưởng anh đang dan díu với Hoắc Nghiệp Thụy đấy.】
Trịnh Bằng Khinh:【...Vậy anh sẽ nói là Đổng Minh Ân đã trộm điện thoại anh, rồi dùng danh nghĩa Đổng Minh Ân tặng cho Hoắc Nghiệp Thụy một bộ đồng phục tình nhân.】
Lâm Khiển:【...】
Trịnh Bằng Khinh:【Lần này anh cũng có tiến bộ dữ lắm đó, đứng thứ 63, sáng lập kỷ lục mới về thành tích tốt nhất trong đời anh.】
Lâm Khiển:【Nhiệt liệt chúc mừng bạn trai Lâm Khiển, học sinh 12 Thập Nhị Trung, vinh quang đạt hạng 63 trong kỳ thi tháng lần hai, phá vỡ kỷ lục của bản thân, sáng tạo kỳ tích mới.】
Trịnh Bằng Khinh:【Vậy...】
Lâm Khiển:【...Anh vợ của anh tìm em rồi, off trước đây, bye.】
Trịnh Bằng Khinh:【...Chúng ta đang nhắn tin mà.】
Trịnh Bằng Khinh:【Em không rep cũng chẳng sao, sổ nhỏ của anh đã tập hợp đầy đủ 108 tư thế thần thánh.】
Trịnh Bằng Khinh:【Bắt được bằng lái xe sẽ mở khóa tư thế! +1.】
Hứa Dao nhô đầu sang tính nói chuyện với Lâm Khiển thì tình cờ đọc được đoạn tin nhắn mới nhất Trịnh Bằng Khinh gửi, thắc mắc hỏi: "'Bắt được bằng lái xe sẽ mở khóa tư thế' nghĩa là sao? "
Lâm Khiển chính trực đáp: "À, Trịnh Bằng Khinh đang định thi bằng lái sau khi tốt nghiệp, nên bận rộn nghiên cứu thêm vài ba tư thế lái xe ấy mà."
Hứa Dao lấy làm kinh hãi: "Lái xe mà cần nhiều tư thế vậy á? Gây nguy hiểm khi tham gia giao thông thì sao?"
Lâm Khiển cũng gật đầu tán thành, cực kỳ khiển trách hành động của Trịnh Bằng Khinh: "Em dâu mày đầy đầu chỉ toàn ba suy nghĩ nguy hiểm, khi nào về tao phải dạy dỗ lại mới được."
Hứa Dao: "..." Mày dạy sao thì dạy, hà tất phải nhấn mạnh mối quan hệ của tụi mày lên như thế.
Môi Hứa Dao run run, cuối cùng chỉ bật được một câu: "Ờ, dạo này chạy trên đường toàn bọn vội đi đầu thai."
Lâm Khiển trêu Hứa Dao đã đời, mới ung dung hỏi: "Rồi mày tìm tao có chuyện gì không?"
Hứa Dao nghe mới sực nhớ, vui vẻ nói: "Tao vừa hỏi thăm thành tích bên lớp Tám, lần này điểm của cả đám đều rất khá, toàn thể cả lớp tăng bình quân 20 điểm, bọn Đổng Minh Ân thì tăng hơn gần 50 điểm, xếp trong tầm top 300, Tân Đậu nhảy vọt lên đến hạng 257, là người có điểm thi cao nhất."
Lâm Khiển gật đầu, không hề bất ngờ trước kết quả lần này, đầu óc lớp Tám cũng không đến nỗi gọi là nát, chả là do hồi trước bọn họ không thích học, tuy xuất phát chậm hơn người ta, nhưng chỉ cần nỗ lực sẽ gặt hái được thành quả, đương nhiên đây chỉ mới là khởi đầu, leo càng cao, độ khó sẽ càng tăng.
Có điều Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh cũng không trông cậy bọn họ sẽ đậu được vào các trường đại học trọng điểm chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi một năm cố gắng, chỉ mong mọi người có thể vào được đại học bậc trung là tốt rồi, dẫu sao, học ở đâu chẳng gọi là học, đừng để như kiếp trước, vừa tốt nghiệp trung học đã phải vào đời, va vấp biết bao chông gai.
Biểu cảm trên mặt Hứa Dao chợt quái lạ, khóe miệng co giật: "À còn một chuyện nữa, nghe đâu giáo viên chủ nhiệm lớp họ vui quá hóa điên, thầy ấy ôm hôn thắm thiết từng đứa một, còn định đốt pháo ăn mừng ngay trong lớp..."
Lâm Khiển: "...Có thầy như cha cũng vui đó chứ."
Hỏi xong tình hình lớp Tám, Lâm Khiển lại hỏi: "Bên lớp Bảy thì sao?"
Hứa Dao nói: "Có tiến bộ, nhưng do thiếu thời gian cố gắng, thành tích cũng không thay đổi nhiều, chả là hình như lần thi này Lý Cao đạt điểm khá lắm đấy."
Lâm Khiển gật đầu, đang định nói thì nghe loa phát ra tiếng 'rè rè', ngay sau đó là một giọng nam yếu ớt: "Tôi nói—— Mọi người có nghe rõ không?"
Cả lớp xôn xao, có bạn học hỏi: "Chẳng lẽ lại đến giờ lớp Tám giảng đề nữa rồi à?"
Hứa Dao hoang mang nhìn Lâm Khiển, bây giờ đã đến lúc lớp Tám lên đài đâu.
Lâm Khiển chợt nhớ đến vụ cá cược với Dương Tông Kiệt, thoáng giật mình: "Chà, vận may của Lý Cao bùng nổ thật rồi sao?"
Sự thực đã chứng minh, vận may của Lý Cao thật sự bùng nổ.
Vì không muốn để đại ca mới nhậm chức phải mất mặt, trước hôm thi, cậu đã ráng thức cả đêm để xoát đề, may mắn làm trúng vài câu có trong đề toán hình tháng này, thành tích lắp tên lửa tăng vọt 60 điểm.
Còn Dương Tông Kiệt vì bị ảnh hưởng bởi vụ cá cược, vô tình phạm phải vài lỗi sai nhỏ, bù trừ qua lại, mới thành màn hài kịch bị Lý Cao vượt mặt hai điểm.
Dương Tông Kiệt cũng khó có thể tin trước kết quả này, bạn thân Trương Thiên Kiếm cũng bất ngờ, phán một câu: "Lâm Khiển có độc."
Trên loa phát thanh, mọi người nghe được một giọng nam nghẹn ngào: "Xin chào mọi người, tôi là Dương Tông Kiệt, học sinh lớp Bốn."
Các bạn học đều không khỏi thắc mắc, những tưởng là lớp Tám, tại sao giờ lại đổi thành người bên lớp Bốn, mọi người tò mò rất muốn biết, cậu bạn lớp Bốn này rốt cuộc đang định làm gì trên đài phát thanh?
Dương Tông Kiệt chậm chạp buông lời tuyệt vọng: "Lần thi tháng này, tôi thua bạn Lý Cao lớp Bảy hai điểm, tôi cảm thấy cực kỳ hổ thẹn..."
Từng đợt sóng trào ồ lên.
Thậm chí có học sinh lớp nào đó còn thét dài "Á đù máaa——", hại mấy lớp bên cạnh giật thót tim.
Song tất cả mọi người đều thấu hiểu cho tâm trạng của bạn "Á đù má".
Bên lớp Bốn thi bại bởi lớp Bảy? Nếu là người lớp Sáu thì cũng đành, còn giữa lớp Bốn và lớp Bảy là khoảng cách giữa hai lớp, trình độ cũng khác nhau hoàn toàn, thành tích hai lớp cách nhau gần 100 hạng lận đấy.
Đã vậy còn bại ngay bởi Lý Cao, kẻ đeo tiếng xấu trốn học đánh nhau, từng bị ghi hai lỗi nặng vào học bạ?!
Nhờ ơn các thầy cô dạo gần đây hay lấy lớp Bảy và lớp Tám ra làm ví dụ, tên Lý Cao cũng được nổi tiếng, và hiển nhiên, lịch sử đen tối của cậu ta cũng theo đó mà lưu truyền rộng rãi.
Vốn mọi người cũng chỉ nghĩ như Dương Tông Kiệt, cho rằng đám côn đồ bất trị kia dù có dạy đến mấy cũng vậy, sao mà hơn ai được? Vậy nên mọi người cũng không mấy quan tâm.
Thế mà giờ nhìn lại, Lý Cao thi thắng hạng lớp Bốn?
Cả khối đều kinh hồn!
Phản ứng đầu tiên của số đông là tra điểm Lý Cao, tra rồi mới biết, cậu ta tăng hẳn 60 điểm so với lần thi tháng đầu, vượt lên cả lớp Năm và lớp Sáu.
Có một số bạn học nhanh tay tra thành tích của tất cả các phần tử phá hoại nổi danh một thời của lớp Bảy và lớp Tám, tra đến bọn Quách Đương Lập, mọi người an tâm hẳn, cảm thấy mình chắc chỉ lo xa, còn Lý Cao chỉ tình cờ vớ bở được vận may tức thời mà thôi, thế nhưng khi tra điểm đám Đổng Minh Ân lớp Tám, mọi người lại tiếp tục rơi vào câm nín.
Bình quân mỗi người tăng 50 điểm, không phải một, mà là tất cả...
Tuy bọn Đổng Minh Ân nằm ở vạch xuất phát thấp, điểm cũng không quá vượt trội, nhưng tốc độ tiến bộ lại quá kinh người, hơn nữa hiện tại chỉ mới cách hai tháng kể từ khi khai giảng, nếu trong vòng một năm tới, bọn họ vẫn giữ vững được phong độ này...
Khác với thái độ ung dung nhởn nhơ khi bị các thầy cô nhắc nhở dạo trước, đây mới là lần đầu tiên bọn họ chính thức cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.
"...Tôi hứa sau này sẽ noi theo Lý Cao, sẽ cố gắng hơn nữa. Từ giờ đến ngày thi đại học còn tám tháng, hy vọng rằng mọi người cũng đừng nên lơ là... Cảm ơn các bạn đã lắng nghe."
Dương Tông Kiệt gian nan kết thúc phần trình bày của bản thân, toàn bộ khối 12 đều đã sôi trào.
Lớp Bảy và lớp Tám kích động nhất, trải qua trận chiến này, danh tiếng lớp quậy được nâng lên tầm cao mới, đây chính là thắng lợi dành riêng cho những học tra, nhất là thành tích toàn thể lớp Tám còn được cải thiện vượt bậc, tất cả mọi người như vừa ngộ ra, thì ra chỉ cần họ cố gắng, bọn họ vẫn có thể vượt lên rất nhiều người, vậy nếu họ kiên trì, có lẽ mọi người vẫn còn có cơ hội được bước chân vào đại học.
Những bạn học lớp khác cũng bị kích thích, mọi người nhìn nhau, lòng đầy hoảng loạn, giờ đây bọn họ mới nhận ra rằng, thành tích của bọn họ cũng không hề vững chắc, chỉ cần những người đứng sau họ nỗ lực hơn, bọn họ sẽ có thể bị bỏ lại bất cứ lúc nào, ở trường mọi người cạnh tranh nhau, còn kỳ thi đại học là cuộc đua của học sinh toàn quốc, nếu không cố gắng, vậy đã biết bao người chăm chỉ hơn và vượt trên bọn họ?
Những bạn đầu óc đơn giản thì thầm than "vê lờ", thua lớp quậy đã chớ còn phải nhận lỗi công khai!
Vì lòng tự tôn, nhất quyết không thể để thua!
Kể từ giờ khắc ấy, toàn khối 12 Thập Nhị Trung bắt đầu thay đổi.
Dương Tông Kiệt ủ rũ cúi đầu ra khỏi phòng phát thanh, nhìn thấy Lý Cao chờ ngay ở bên ngoài, cậu lập tức sầm mặt, lạnh lùng nói: "Tao đã nhận thua rồi, mày còn muốn gì nữa?"
Sắc mặt Lý Cao cũng chẳng khá hơn là bao, nín nửa ngày mới ráng rặn được một câu: "À thì... Lần này mày sai mày nhận, tao cũng muốn xin lỗi mày vì những chuyện trước đây tao đã gây ra."
Dương Tông Kiệt sửng sốt, cậu không ngờ sẽ có ngày Lý Cao đến xin lỗi mình.
Lý Cao tiếp tục nói: "Lâm đại ca nói, thanh niên dám làm phải dám nhận, mày nhận, tao cũng phải nhận."
Lâm Khiển thừa biết tính bọn Lý Cao, sau lần cá cược, y đã hỏi cặn kẽ ân oán ngày xưa giữa Lý Cao và Dương Tông Kiệt, phải công nhận một điều, hồi trước đám Quách Đương Lập đúng là khốn nạn thật. Nên ban nãy nghe phát thanh, Lâm Khiển liền nhắn cho Lý Cao.
Lý Cao còn đang hí hửng dương dương tự đắc thì nhận được tin nhắn: "..."
Không thể không thừa nhận, đại ca mới nhậm chức quả rất giống ba ba.
Dương Tông Kiệt vốn cũng không cam tâm, còn hiện tại cảm xúc lại ngổn ngang: "Lâm Khiển bảo mày đến xin lỗi?"
Lý Cao bĩu môi: "Như nhau cả, tao khốn nạn thì tao nhận thôi."
Dương Tông Kiệt: "..."
Hai người đứng nhìn nhau nửa buổi, bầu không khí khá lúng túng, cuối cùng, vẫn do Dương Tông Kiệt mở lời trước: "Vậy... Có thể gửi tao một bản tài liệu mà Lâm Khiển cho tụi mày học được không?"
Thứ có thể giúp Lý Cao tăng vèo 60 điểm trong một lần thi, chắc chắn là của trời!
Lý Cao: "...Được thôi."
.
Tác giả có lời muốn nói: Xin chúc mừng người chơi đã thành công vượt phó bản "Tôi yêu học tập"...
Dẹo said: Nếu bạn đã quên hoặc không hiểu: Có bằng lái = Đủ tuổi = 18+ hardcore uncensored.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.