Hoa Từ Vũ trốn trong chăn, cả người bọc lại như một con kén nhỏ. Nhớ lại cảnh tượng khi chiều mà sống lưng lạnh toát.
Bọn họ không phải là người, thật sự không phải là người. Bọn họ là quỷ hút máu.
Một cục chăn bông nổi lên giữa giường, cục chăn đó biết run rẩy. Cục chăn đó biết sợ hãi.
Từ Mộ nhìn thấy đã đến giờ ăn tối liền trèo xuống giường hỏi thăm Từ Vũ.
"Từ Vũ, cậu ổn chứ? Sao từ chiều về đến giờ đã chùm chăn trốn vậy?"
Cục chăn bông trên giường vẫn run rẩy không trả lời.
Từ Mộ khó hiểu nghĩ.
"Kì lạ, bây giờ chưa đến mùa thu mà. Chẳng lẽ Từ Vũ bị sốt rét sao?"
Từ Vũ sợ đến hồn không tìm về lại được, Từ Mộ lại nghĩ cậu bị cảm. Liên tục hỏi thăm.
"Từ Vũ, đến giờ ăn cơm rồi. Còn sức đi ăn cơm nổi không ?"
Cục chăn bông vẫn run rẩy như thường lệ.
Từ Mộ nghỉ cậu bị bệnh rất nặng, đành thở dài đáp.
"Vậy cậu nằm đây nghỉ ngơi đi, tớ đi ăn cơm xong sẽ mua thức ăn mang lên cho cậu. Tiện thể đến phòng y tế xin chút thuốc cảm!"
Cục chăn bông kia vẫn lựa chọn run rẩy!
Từ Mộ cảm thấy bệnh sốt rét của Từ Vũ cứ tăng theo lời nói của mình. Đành lo lắng lấy thêm cái chăn bông của bản thân đắp lên cho cậu, sau đó mới yên tâm rời đi.
Từ Mộ tự phát cho mình một tấm thẻ người tốt.
Cạch!
Tiếng cửa phòng vừa đóng lại,Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-nhien-duoc-hoc-truong-de-y/3442339/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.