Thời An đứng trước gương quần áo gần một tiếng đồng hồ, cô gần như trợn mắt há hốc mồm nhìn mình trong gương. Nếu không phải có sự xuất hiện của Lục Thời Gia đang hai mươi mấy tuổi ở đây thì cô thật sự nghi ngờ rằng mình đã xuyên không về hơn mười năm trước.
“Anh trai…” Gương mặt bé gái nhỏ tròn tròn, hai mắt nho nhỏ mờ mịt, giọng nói bé xíu ngọt ngào như sữa, cô nhìn Lục Thời Gia chớp chớp mắt, vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì đang xảy ra, ” Em… em bị làm sao vậy ạ..”
Từ khi học cấp ba, Thời An chưa bao giờ gọi Lục Thời Gia là “anh trai” nữa, mà cô luôn gọi cả họ lẫn tên của hắn, càn quấy cực độ, hiện tại bỗng dưng nghe được xưng hô quen thuộc ấy, trong lòng Lục Thời Gia chợt sinh ra cảm giác cảm động.
Hắn bế cô bé nho nhỏ lên, hôn lên trán cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Bánh ngọt nhỏ đừng sợ, có anh trai ở đây.”
Thời An cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, cô choàng cánh tay nhỏ bé qua cổ Lục Thời Gia, đầu nhỏ dựa vào vai hắn, cuối cùng bật khóc thật lớn.
Lục Thời Gia kiên nhẫn dỗ dành, ở phương diện này được Thời An mài dũa thành cực kỳ giỏi, chỉ cần cô liếc mắt qua một cái hắn đã biết phải nói những gì.
Bây giờ đây, chỉ cần vỗ vỗ lưng cô, đợi cho đến khi cô khóc xong là ổn.
“Anh ơi, em có phải bị bệnh hay không huhu …” Người nào đó vẫn tiếp tục khóc.
Lục Thời Gia: “Không sao hết, anh trai dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-nhien-bien-thanh-loli-phai-lam-sao-de-tro-lai-binh-thuong-day/244973/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.