Ông Chánh chợt nhớ đến caíc hết của Thủ nên hỏi Sử:
- Mày có chạy ra ngoài kho rơm chưa?
Chị bếp đáp thay Sử:
- Bẩm làm gì còn kho ơm ạ? Cháy sạch còn nền đất, con có đi qua, chả thấy gì cả.
Bà Chánh từ trong buồng vừa bước ra vừa lau nước mắt, bà cắt ngang:
- Thôi, đứng đây mà bàn tán được cái gì? Chia nhau đi tìm đi.
Ông Chánh ngẩm nghĩ rồi bảo:
- Thế tối hôm qua nó có ăn cơm nhà ko?
Bà Chánh lắc đầu thảm nảo:
- Hôm qua tôi ở bên nhà phó Thông về, cứ ngỡ là nó nằm trong buồng. Đến khi dọn cơm, gọi nó ra ăn thì mới biết là nó ko có ở nhà. Chờ mõi mắt mà ko thấy nó về, nó đi biệt luôn tới bây giờ.
Sử và hai chị người làm đi nhanh ra cổng, vừa đi vừa cất tiếng gọi:
- Cô Cúc ơi.....
Còn lại mình bà Chánh với chồng, bà ngồi bệch xuống thềm nhà và khóc nấc lên:
- Đi cả đêm ko về, tôi e là nó cóc huyện chẳng lành rồi ông ơi...
Ông Chánh cũng thở dài ngồi xuống bên vợ và nói để trấn an:
- Bà gần gũi nó, tôi hỏi bà, bà có thấy nó phải lòng thằng nào ko? Tôi sợ nó trốn theo giai, nó phải lòng thằng nào đó thì bà cứ nói. Tôi sẽ thu xếp cho nó.
Bà Chánh gắt:
- Nó thì có quen ai bao giờ? Suốt ngày cứ ru rú ở trong nhà.
- Thì bà với tôi có bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-nguoi-duoi-trang/2253340/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.