Thủ chết rồi, Khuê vẫn tiếp tục hiện về. Đôi khi cả nhà chỉ linh cảm thấy chứ ko hề trông thấy thực sự. Bà Chánh sang ngủ hẳn bên Cúc, bỏ trống căn buồng bên kia. Ông Chánh có về thì cũng nằm một mình chứ bà ko chịu chung chăn chung gối với ông nữa. Cái chết của Thủ làm ông vui mừng lúc đầu nhưng càng ngày càng cảm thấy sợ. Thằng Sử nói đúng, Khuê sống khôn thác thiên, hồn còn phản phất ở dương gian chưa siêu thoát được. Mà ông thì tự ái, nhất định ko chịu rước thầy cúng, thầy pháp đến cầu siêu cho con. Thậm chí hễ bà Chánh hay Cúc nhắc đến việc Khuê hiện về, ông còn trợn mắt mắng át đi:
- Chỉ nói láo nói lếu. Tao gần 50 tuổi rồi, tao chưa có thấy ai chết mà hiện về cả.
Bà Chánh bực mình nói bóng gió:
- Tôi ko muốn tin thì cũng phải tin đây này. Tôi muốn con tôi yên gnhỉ chứ về làm gì, nhưng mà nó chết oan thì hồn chưa yên nghỉ được. Ông đọc Kiều, ko nhớ cái đoạn viếng mả Đạm Tiên hay sao? Ông thử nghỉ mà xem tại sao thằng Thủ đi mất biệt cả mấy tháng, bổng dưng mò về thắt cổ ngay tại chổ con mình chết? Ai xui khiến nó chớ? Ko phải là hồn cái Khuê hay sao? Không phải là con tôi chết tức chết tưởi hay sao?
Ông Chánh muốn cãi thâm, nhưng bà Chánh đã vùng vằng bỏ đi chổ khác. Ông biết con ông về chứ, nhưng đời nào ông thú nhận chuyện đó. Ông chán nản và lại bỏ sang nhà cô vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-nguoi-duoi-trang/2253334/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.