Bà Chánh lo lắng hỏi lại:
- Hay là làm sao? Nó đi với thằng Thủ mà sợ cái gì? Thằng Thủ nó vừa nhanh vừa khoẻ.
Cúc ngần ngại một chút rồi nói:
- Hay là dọc đường từ làng lên huyện, có chuyện gì xảy ra cho chị con ko? Chị con có bọc theo nhiều tiền ko mẹ?
Bà Chánh tự trấn an mình và an ủi con:
- Này, chỉ nói gở. Đường từ đây lên huyện người ta gồng gánh đi cả đêm, có gì mà sợ.
Hai mẹ con lại nằm xuống cố dỗ giấc ngủ, nhưng chỉ được chừng nữa tiếng, bà Chánh kêu ú ớ rồi vùng dậy. Mồ hôi vả ra như tắm. Bà xỏ guốc, vấn khăn rồi chong đèn bưng xuống bếp. Cúc bắt đầu buồng ngủ díp mắt nhưng ko dám nằm ngủ một mình nên cũng bật dậy bám sau lưng mẹ mặc dầu cô chỉ tưởng mẹ cô đi tiểu.
Bà Chánh băng ngang sân, xuống dãy nhà ngang, đó là dãy nhà gạch, lợp ngói ngăn làm nhiều buồng dùng làm kho chứa gạo và các loại ngủ cốc và đồng thời cũng là chổ ngủ của ba người giúp việc có cửa ăn thông sang nhà bếp. Bên hông nhà bếp, dưới tàn cây khế, có cái giếng nước trong vắt chỉ để dùng riêng cho ông Chánh đun sôi pha trà.
Bà Chánh bước vào buồng ngủ của người làm và gọi nhỏ:
- Sử, Sử ơi, dậy bà nhờ tí.
Cúc ngơ ngác hỏi:
- Có việc gì thế hở mẹ? Nữa đêm đánh thức chú ấy làm gì?
Bà Chánh ko đáp, tiến lại ngồi xỏm xuống bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-nguoi-duoi-trang/2253324/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.