Kể từ ngày hôm đó, Tô Bằng lúc nào cũng suy nghĩ về cảm giác đó. Cảm giác khi cậu và Minh Tuấn chạm vào nhau cứ như có một tia điện vô hình chạy dọc qua cơ thể cậu.
Từ trước tới giờ Tô Bằng chưa từng có cảm giác đó.
Còn Minh Tuấn từ ngày sau buổi nói chuyện giữa cậu và Tô Bằng ở bờ sông. Cậu ấy cũng đã dần cởi mở với mọi người hơn nhưng vẫn ít nói. Chỉ có Tô Bằng mới có thể nói chuyện được nhiều với cậu ấy.
Buổi chiều chủ nhật. Tô Bằng đang đi chợ mua ít đồ về cho mẹ nấu bữa tối. Cậu vừa đi vừa hát bài hát yêu thích của mình.
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, sợ có chuyện xấu sảy ra nên cậu đánh liều chạy lại hô toáng lên là có công an tới để doạ cho bọn xấu bỏ đi.
Bọn xấu sao khi nghe thấy, thì cũng bắt đầu rút chạy khỏi hiện trường.
Cậu thấy phía trước có một thanh niên đang nằm dài trên mặt đất. Cậu nhanh chóng chạy lại xem để giúp đỡ, khi tiến lại gần cậu mới phát hiện ra người đó là Minh Tuấn. Cơ thể cậu ấy toàn vết thương, môi cũng đã chảy máu rồi. Lúc đấy Minh Tuấn đã nằm bất tỉnh trên mặt đất rồi.
Tô Bằng lo lắng gọi mãi tên của cậu ấy nhưng không thấy phản ứng. Cậu lại không thể nào bỏ mặt Minh Tuấn ở đây được. Nên cậu dùng sức của mình đỡ Minh Tuấn ngồi dậy, rồi đỡ cậu ấy đứng lên, dìu cậu ấy đi về nhà cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-mot-ngay-toi-nhan-ra-toi-thich-cau/2565580/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.