Từ khi Anna mất đi đến 2 tuần sau Phúc Hưng bắt đầu ngồi suy nói chuyện một mình, rồi khóc rồi cười như một kẻ ngốc trên tay lúc nào cũng ôm tắm ảnh của cô.
Ba mẹ Lê vô cùng lo lắng nhưng không biết phải làm sao? Gọi bác sĩ đến thì anh hỏi:
-Bác sĩ có phải vợ tôi đã qua cơn nguy kịch, cô ấy đã tỉnh lại rồi phải không?
Người bác sĩ nhìn tình trạng của anh rồi đi xuống phòng khách nói với ba mẹ Lê:
-Thưa hai vị, thiếu gia có lẽ đã quá đau khổ khi mất đi vợ mình nên cậu ấy mới như vậy, cái này tôi không phải chuyên môn chỉ còn cách mời bác sĩ tâm lý đến thôi.
Ba mẹ Lê vô cùng lo lắng họ không biết phải làm sao để giúp anh bình tĩnh lại nữa, Phúc Hưng là con trai lớn tương lai sẽ kế nghiệp ba mình, mà anh như thế họ cũng không biết phải làm sao.
Ba Lê đã kêu Phúc Khang qua Mỹ để phụ giúp ông công việc ở đây, bởi vì không có Phúc Hưng ông cũng thật sự rất mệt mói.
Suốt ngày Phúc Hưng chỉ nhốt mình trong phòng không nói chuyện với ai, xung quanh anh là tất cả hình ảnh của
Anna và hình của hai người khi đi chơi cùng nhau.
Anh nói một mình:
-Anna anh không làm chuyện có lỗi với em, đừng giận anh mà em có thể trở về với anh không? Anh xin thể anh chưa từng làm chuyện có lỗi với em, Anna về với anh đi anh thật sự rất nhớ em.
Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-mot-ngay-chot-nhan-ra-anh-da-yeu-em-roi/3600125/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.