Phúc Khang đưa cô đến một quán ăn lề đường mà trước đây đi học hai người thường đến ăn, ở đây có bán rất nhiều đồ nướng cay.
Anna có một sở thích mà bạn bè từng chơi chung với cô đều biết, đó là mỗi khi buồn cô sẽ đi ăn đồ thiệt cay để nước mắt chảy ra sẽ không biết đó là do cô khóc hay do ăn cay.
Hai người ngồi ăn ngon lành Anna vừa ăn vừa lấy khăn giấy lau nước mắt, ở phía bên đường đối diện Phúc Hưng nhìn cô như vậy.
Tự nhiên sâu thẳm trong trái tim anh có một cái gì đó nhói lên, giống như ai vừa đâm một cây kim làm cho anh đau nhẹ một cái.
Phúc Khang thấy cô vừa ăn vừa lau nước mắt anh hỏi:
-Hôm nay ở nhà tớ đã xảy ra chuyện gì à?
Cô lắc đầu vừa ăn vừa nói:
-Không có chuyện gì xảy ra cả, bởi vì tớ muốn đi hóng mát một mình vậy thôi.
-Là thật?
-Chắc chắn là thật 100% luôn tớ nói dối cậu làm gì chứ.
-Được rồi tớ tin cậu.
Anna mỉm cười và cầm lon bia lên cụng ly với anh, nhưng Phúc Khang còn phải lái xe nên chỉ uống nước lọc, thế là sau một lúc ngồi ăn thì một người tỉnh một người say rượu không biết trời đất là gì?
Phúc Khang đi đến nơi ông chủ đang bán tính tiền, sau đó anh trở lại bàn định bế cô về xe thì lúc này Phúc Hưng đến, anh không nói không rằng cúi xuống bế Anna về xe của mình.
Thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-mot-ngay-chot-nhan-ra-anh-da-yeu-em-roi/3600113/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.