Người đàn ông đó đi đến đỡ Anna Đặng đứng lên, lúc này anh cao hơn cô nên đã che hết anh sáng phía sau, cô ngước mắt lên nhìn thì ra là Phúc Hưng.
Anh hỏi cô:
-Em có bị thương không?
Lúc này nhìn thấy người quen Anna mới cảm thấy yên tâm và trả lời anh:
-Dạ em không sao, em cảm ơn anh đã giúp em.
Cũng may hôm nay anh có cuộc gặp mặt với nhóm bạn thân, mà anh có việc nên về trước mới cứu được cô, nhìn cô có vẻ giống như mới uống rượu Phúc Hưng hỏi:
-Em sao còn ở đây vào giờ này? Đã 11 giờ rồi em ở nơi này rất nguy hiểm.
Thật sự thì cô rất ít khi đi chơi khuya mà hôm nay lại bị anh bắt gặp, Anna ngại ngùng trả lời:
-Hôm nay em có hẹn với nhóm bạn thân nên đi hơi trễ một chút, em cám ơn anh đã giúp đỡ ạ giờ em xin phép đi về.
Khi cô vừa chuẩn bị bước đi không biết vì sao Phúc Hưng lại muốn giữ lại, anh nắm tay cô lại Anna nhìn xuống bàn tay anh đang nắm tay mình, anh vội buông ra và nói:
-Tôi xin lỗi, tôi định nói với em là giờ này em về một mình rất nguy hiểm, tôi sợ chuyện lúc nãy lại xảy ra nữa hay để tôi đưa em về?
Cô cảm thấy không nên làm phiền anh nói:
-Em không sao? Em có thể tự lái xe về được, lúc nãy em uống không có nhiều em cám ơn anh ạ.
-Nếu vậy thì em chạy phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-mot-ngay-chot-nhan-ra-anh-da-yeu-em-roi/3600100/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.