*Đường Bình Dương: Tên một con đường ở thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Lửa không có tác dụng, thì chỉ có thể tấn công vật lý. Tay trái của Chiêm Đài cầm huyên Bạch Cốt xoay ngược một cái, huyên Bạch Cốt liền lao vút ra như con quay, chỉ còn thấy được một cái bóng trắng lờ mờ dưới ánh trăng. Chiêm Đài thoáng nhìn Phương Lam, bắt gặp cảnh tượng cô đang cầm kiếm gỗ đào và nhìn đăm đăm vào những xác sáp bọc da người, với vẻ mặt thấy chết không sờn. Kẻ địch ở ngay trước mắt, nhưng đột nhiên cậu lại cảm thấy buồn cười, trong lòng không biết từ đâu sinh ra dũng khí vô tận. Chung quy đã là giao tranh, thì cuối cùng cũng phải tìm ra hướng giải quyết. Chiêm Đài khẽ nở nụ cười ấm áp như gió xuân với cô. Nhân lúc cô đang sững sờ, cậu lao người về phía trước, huyên Bạch Cốt chẳng khác nào mũi tên rời khỏi cung, phóng vút như sao băng. Đám xác sáp bọc dạ người không kịp trở tay, bị huyên Bạch Cốt đập trúng vào giữa hai đầu lông mày, lõm vào một lỗ to, khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tức thì rã nát, những mảnh sáp vụn rơi xuống rào rào như đá vụn. "Xem như cô ta thông minh, biết dùng nước tạo kết cấu cho cơ thể, không cần lo sợ lửa âm phủ trong tay tôi." Cậu cười khẩy, rồi thu lại huyên Bạch Cốt, "Chỉ là một tượng sáp, chẳng lẽ còn cứng như tường đồng vách sắt?" Cậu vừa nói dứt lời, hơn mười xác sáp bọc da người đã không đợi được nữa, lập tức liều lĩnh kéo đến ùn ùn như cương thi. Cậu vung tay trái, huyên Bạch Cốt xoay tròn như phi tiêu, liên tiếp đánh trúng vào mấy xác sáp. Tuy bước chân bị cản, nhưng cơ thể vẫn không ngừng xông lên. Chiêm Đài nghiêng người thở hổn hển, một nắm đỗ xanh rơi ra khỏi tay áo, rắc một hàng xuống đất. Bùa vàng bắt lửa đốt cháy hàng đỗ xanh, nổ lách tách như tiếng pháo. Trước mặt Phương Lam cũng có một xác sáp bọc da người, đó là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, trông gầy gò xác xơ, ánh mắt cay độc. Cô ta cầm một con dao găm bén nhọn, đâm về phía cô một cách cứng ngắc. Phương Lam né sang bên, cẩn thận tránh đi, bàn tay vẫn cầm chặt kiếm gỗ đào, nhưng không ham hố đánh trực diện với cô ta. Nhưng đúng lúc này, bước chân đột nhiên bị cản lại, cô cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện có một xác sáp khoảng 7, 8 tuổi đang ôm lấy đùi mình, khuôn mặt u ám ngửa lên, nhếch miệng cười với cô. Phương Lam dứt khoát vung kiếm lên, dùng hết sức bình sinh đâm thẳng vào huyệt thiên linh* của nó. *Huyệt Thiên Linh nằm ở giữa trán. Dịch vàng bắn tung tóe khắp nơi, văng lên đầy mặt của cô, mùi tanh tưởi xộc vào mũi. Dịch lỏng còn dính cả vào mắt phải, khiến mắt cô bỏng rát, nước mắt trào ra, tầm nhìn mờ đi. Cô cắn chặt răng, lại mím môi cố nhịn cơn đau trên mắt để không cất tiếng kêu rên, vì sợ làm Chiêm Đài phân tâm. Ngặt nỗi, mắt cô không nhìn thấy gì, thật sự không thể nắm chắc tình hình hiện giờ, đành phải dựa vào bản năng mà lăn một vòng trốn về phía mạn cầu. Phương Lam vẫn không thể mở mắt, nhưng lại nhớ đến Chiêm Đài đã nói rõ rằng khi gặp tình huống nguy cấp, chỉ cần nhảy xuống dưới cầu, trốn vào nước là có thể thoát hiểm. Lúc này, sau khi lăn một vòng, cô không chạm tới cột trụ của cầu Thất Khổng như trong suy nghĩ. Đã không còn đường trốn, cô chẳng khác gì cá nằm trên thớt. Tim đập như đánh trống, kiếm gỗ đào được giơ lên trước trán, cô căng thẳng chờ đợi lần tấn công tiếp theo của xác sáp bọc da người. Bỗng, Phương Lam nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, như thể có một con rắn khổng lồ sượt qua cánh tay, khiến cô nổi da gà. Rắn! Loại pháp thuật gì có thể gọi được rắn khổng lồ! Cô ở gần con rắn to đó như vậy, nhưng nó lại vượt qua cô để tấn công về phía trước, chẳng lẽ là nhắm vào Chiêm Đài, muốn giải quyết cậu trước sao? Phương Lam cả kinh, sự bình tĩnh mà cô vẫn giữ được đến bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ khi rắn khổng lồ xuất hiện, người cô run lên bần bật. May thay, mắt đã không còn đau như trước. cô hít sâu một hơi, rồi gắng mở to đôi mắt đẫm nước mắt. Không có con rắn nào cả. Cây cầu Thất Khổng màu xám trắng được bao phủ bởi những dây leo màu nâu với kích cỡ không đồng đều, giống như tấm lưới rất lớn được bện bằng dây mây. Còn thứ vừa sượt qua người cô mà cô tưởng là "Rắn khổng lồ", thật ra là một dây leo xù xì mọng nước, cành lá sum suê rậm rạp, đang quấn chặt lấy xác sáp vẫn giơ dao trước cô, treo nó lên giữa không trung. Thậm chí bên cạnh Chiêm Đài cũng có những dây leo tương tự đang trói chặt các xác sáp cầm dao, treo chúng lơ lửng giữa trời. Không thể dùng lửa, còn có thể dùng cây cối! Xác sáp bọc da người không sợ lửa không sợ nước, và còn rất đông, nhưng sau khi bị dây leo bền chắc như mạng nhện quấn lấy, chúng không thể động đậy được nữa. Chiêm Đài vừa thoát thân, chỉ kịp thở phù một hơi đã ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ Phương Lam dậy. Cậu lo lắng, nâng mặt cô lên để kiểm tra mắt cô, hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm: "May mà mắt em vẫn ổn, có đau lắm không?" "Đây là gì vậy?" Phương Lam thở dốc, trong đầu vẫn đang nghĩ đến đám dây leo xanh tươi bám đầy cầu, "Là trận pháp Bát Quái Thập Tuyệt à?" Chiêm Đài 'hừ' một tiếng: "Làm gì có trận pháp Bát Quái Thập Tuyệt! Ông Lâm lừa chúng ta thôi." Cậu nhìn quanh một vòng, dù sao ông Lâm cũng đến vừa đúng lúc, cậu và Phương Lam coi như đã bình an, nên mới nén giận mà rằng: "Cô còn nhớ ông Lâm từng nói, trong thời gian ẩn nấp ở Long Thành, ông ấy từng đi thăm dò căn nhà bị ma ám trên phố Vương Thôn Nam*, nhân tiện thu phục mấy con yêu tinh nho trinh nữ không?" Phương Lam gật đầu, lại đưa mắt nhìn đám dây leo còn đang vặn vẹo uốn éo dưới đất. "Đây chính là yêu tinh dây nho trinh nữ." Chiêm Đài hất cằm về phía chúng. Dây nho trinh nữ hay còn gọi là Ba Tường Hổ, chúng leo lên vách tường, cắm rễ vào đất đá, hấp thu tinh hoa trời đất và tích tụ linh khí để tu luyện thành yêu tinh. "Ông Lâm dùng tôi với cô làm mồi nhử, chờ đến lúc xác sáp bọc da người tập trung lại xung quanh hai chúng ta, ông ấy sẽ thả yêu tinh cây ra, vừa vặn hốt gọn đám xác sáp." Cậu trầm giọng nói, tay nắm chặt huyên Bạch Cốt, bước đến gần xác sáp bọc da người trước mặt Phương Lam. Xác sáp bị dây leo trói chặt, vẫn không ngừng gào thét giãy giụa. Bóng trăng tròn trịa lơ lửng trên đầu nó, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cả hai được nối với nhau bằng một sợi chỉ bạc, như thể vầng trăng đang rót xuống một dòng nước mảnh như sợi tơ lên đỉnh đầu của xác sáp. Chiêm Đài làm phép bằng tay trái, tay phải nhận lấy kiếm gỗ đào từ tay Phương Lam. Sau đó, cậu đốt lá bùa thành tro ngay trên mũi kiếm, rồi đâm thẳng về phía bóng trăng kia. Bóng trăng được vay mượn từ dưới nước nhanh chóng thu nhỏ lại như quả bóng bị xì hơi. Chiêm Đài thở hắt ra, cứ như vậy mà phá vỡ lần lượt mười mấy bóng trăng treo trên đầu xác sáp, đoạn kéo Phương Lam rời khỏi cầu. "Phép thuật “Mượn bóng trăng” đã bị hóa giải, xác sáp bọc da người không còn được nước bảo vệ nữa, tôi thả một mồi lửa là có thể thiêu rụi hoàn toàn." Chiêm Đài nhẹ giọng nói, đồng thời giơ lòng bàn tay về phía trước, một ngọn lửa màu lam bắn ra. Cậu vẩy nhẹ cổ tay, tung ngọn lửa vào đám xác sáp bọc da người đang bị dây leo trói chặt. Xác sáp liền tan biến, xương trắng hóa thành tro, lần lượt tan ra trước mắt họ. Kẻ địch bị tiêu diệt, đáng lẽ nên thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cậu lại cảm thấy tim mình như bị siết chặt bởi một sợi dây vô hình. Tại sao... mọi chuyện lại diễn ra quá thuận lợi như này? Sao có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng đến thế? Vì sao yêu tinh cây lại đến đúng lúc như vậy? Ông Lâm vốn dĩ nên xuất hiện ở đây thì lại đang ở nơi nào? Còn “chị Thẩm” vừa biến mất tăm hiện đang ở đâu? Dưới sóng yên biển lặng, là từng con sóng ngầm cuồn cuộn. Phương Lam nếm thấy vị máu tươi trong miệng, bèn tóm chặt lấy tay Chiêm Đài, chỉ về phía những sợi dây leo giăng chằng chịt, và nói với giọng run run: "Chiêm Đài... Đây là yêu tinh cây… hay là lưới hồn?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]