*Đỉnh Thạch Thiên (đỉnh Ngàn Đá) là đỉnh chính dài khoảng 50 km từ bắc xuống nam, rộng 10 km từ phía đông về phía tây của dãy núi nằm phía tây thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, cao 1.775 m so với mực nước biển.
Đội Ương ca đi phía trước, Chiêm Đài bị bỏ lại một quãng xa, tay ôm chiếc đầu thú to tướng, tay kéo hai cây gậy sắt nặng trịch theo sau.
Đầu thú lẫn gậy sắt đều rất nặng, trên trán và sống mũi cậu đã lấm tấm mồ hôi. Phương Lam xót cậu, toan đưa tay túm lấy gậy sắt cầm, nhưng đã bị cánh tay cậu ngăn lại.
“Không sao.” Cậu thở hổn hển, dẩu môi ra hiệu về phía trước: “Chiêu trò thường dùng của mấy gánh hát để “chỉnh” người mới ấy mà. Rõ ràng là có thể bảo vài người cùng khiêng, hoặc dứt khoát cho đồ lên xe mà đẩy, nhưng lại cứ phải để một thanh niên khỏe mạnh mang vác. Đợi đến khi tới nơi, tôi vừa mệt vừa khát, tu ừng ực hết một bình nước to vào bụng, thì sẽ chẳng còn muốn ăn cơm nữa, vừa khéo tiết kiệm tiền cơm tối cho chị ta. Một công ba việc.”
Cậu lắc đầu tỉnh bơ như không, rồi dịu dàng nhìn cô, khẽ nhếch miệng cười: “Đi chậm thôi, không sao đâu.”
Một giây sau, cậu liếc nhìn phía trước, thấy đã bị bỏ lại một quãng xa, bấy giờ cậu mới đanh giọng, khẽ nói: “Em sao thế? Tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho em, để em ngủ một giấc. Sao em lại tìm được đến đây? Lần này lại gây ra rắc rối gì cho tôi rồi?”
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-ma-trong-may/1182318/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.