Chương trước
Chương sau
*Vạn Bách Lâm là thành phố trực thuộc Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Chiêm Đài than thầm trong lòng, hận không thể ôm trán, vừa cảm khái cô quá thông minh, tỉnh táo, vừa tự trách khả năng diễn kịch của mình quá tệ.
Đành vậy, đây là cô vợ nhạy cảm, thấu tỏ mọi điều mà cậu đã chọn, bây giờ có thế nào thì cũng phải đi hết con đường đã chọn.
Cậu cười thành tiếng, tránh né ánh mắt của cô, tỉnh bơ đáp: "Cô nghĩ đi đâu thế? Chẳng qua là hiếm khi đến được nơi này, thấy cô buồn cho cuộc đời của Mẫu Thủy, nên cố ý đưa hương nhang cho cô, để cô làm lễ với Mẫu, đỡ phải cứ cảm thấy bứt rứt mãi không thôi."
Cậu chạm tay vào gò má cô, lại chậm rãi di chuyển lên đôi mắt trong veo của cô.
Phương Lam gần như đã nhìn thấu cậu, mỗi lần gặp chuyện khó giải quyết, khi cậu không thể trả lời cô thì cậu sẽ bắt đầu táy máy tay chân, dùng sắc đẹp để làm cô lú lẫn.
Lần thứ nhất mắc mưu của cậu là do ý chí của cô không kiên định.
Nhưng liên tục nhiều lần như vậy, chẳng lẽ cậu nghĩ rằng cô ngu ngốc thế sao?
"Cậu tưởng tôi đần chắc?" Phương Lam lạnh lùng nói, phá vỡ cả bầu không khí lãng mạn: "Nếu chỉ để bái tế mà cậu có thể dùng đến nén hương thếp vàng còn thơm ngát như này, tại sao không dứt khoát lấy hẳn hai nén ra để hai người cùng thắp?"
Chiêm Đài thản nhiên nói dối không chớp mắt: "Mẫu Thủy là nữ giới, thiên về âm, còn tôi là đệ tử của phái m Sơn Thập Phương, sao có thể tùy tiện bái lạy Mẫu Thủy của Tấn Trung được?"
Nét mặt cậu thoáng lo lắng, lòng bàn tay khô ráo đang đặt sau gáy Phương Lam khẽ ấn một cái. Cậu giục cô: "A Lam nhanh nào!"
Phương Lam nửa tin nửa ngờ, mím môi nhận lấy nén hương thếp vàng trong tay cậu.
Làn khói lượn lờ, mùi hương nồng đượm, dường như thoang thoảng hương hoa mai quen thuộc.
Mùi hương này thật sự quá quen thuộc. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng chẳng biết vì sao, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, không còn khả năng phân tích nữa.
Khi cô đã mơ mơ màng màng, Chiêm Đài đỡ lấy cổ cô. Cậu khom người, đầu ngón tay run lên, tàn hương rơi lả tả xuống mặt nước của suối Nan Lão được quây bằng hàng rào màu đỏ.
Chỉ có một chút tàn, nhưng Phương Lam lại thấy từng gợn sóng nổi lên, như có vô vàn hòn đá lớn nhỏ đang thi nhau rơi xuống nước, tạo nên từng vòng từng vòng sóng nước.
Cô có cảm giác bên người nóng bừng, thoáng nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện có ánh lửa đỏ bùng lên ở bên cạnh.
Mưa bụi giăng giăng, Chiêm Đài thắp lên một ngọn lửa đỏ cam trong lòng bàn tay đang nhảy nhót trong mưa như thể yêu tinh có sự sống.
Phương Lam cố căng mí mắt, tiếp tục nhìn kỹ mới nhận ra đó không chỉ là một ngọn lửa bình thường. Dưới ánh lửa là lá bùa vàng nhạt được gấp thành hình cá chép đang không ngừng giãy giụa.
Chiêm Đài bỗng chập hai lòng bàn tay vào nhau, ngọn lửa liền biến mất. Ngay sau đó, cậu mở hai tay ra, tro bùa nằm gọn giữa lòng bàn tay dày rộng của cậu.
Cậu úp bàn tay vốn đang để ngửa hứng những giọt mưa xuống, rồi tiến lên một bước, tro bùa bỗng nhảy vút vào dòng suối đen thẫm, hệt như một con cá con vẫn còn sống.
Phương bỗng cảm thấy cổ tay đau buốt, chiếc vòng Càn Khôn như bị ánh lửa thiêu đốt nóng rực, khiến cổ tay cô đau đớn.
Song, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, muốn vùng vẫy mà không thể, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, ngay đến mở miệng nói chuyện cũng phải dồn hết sức.
Cô nắm lấy ống tay áo của Chiêm Đài, cắn răng gắng gượng nói: "Nén hương kia… có cho thêm thứ gì?"
Cô đã đoán được tất cả, dù có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng mình lại bị cậu đánh thuốc mê.
Ánh mắt của cậu vẫn trong veo như nước suối, sáng tỏ như ánh trăng. Phương Lam nhìn thấy dấu vết của nỗi buồn và sự lưu luyến biệt ly trên gương mặt bình thản ấy.
Cô có cảm giác như bị sét đánh trúng, lồng ngực đau nhói, bèn dùng hết sức lực để nắm lấy đầu ngón tay của cậu.
"Đừng..."
Cậu đã khiến cô rơi nước mắt. Sống mũi cay cay, cậu cảm nhận rõ ràng chút sức lực cuối cùng của cô dần thoát khỏi đầu ngón tay.
Chung quy, cô vẫn không thể chống đỡ được.
Trước lúc mất đi ý thức, rốt cuộc Phương Lam mới hiểu rõ, hóa ra mấy ngày nay cậu cứ cà lơ phơ phất là để diễn kịch trước mặt cô.
Chiêm Đài vòng cánh tay rất đúng lúc, vững vàng đỡ lấy đầu cô vào trước ngực mình.
"Người trong giang hồ, có thù phải báo." Cậu cười nhạt, hơi thở vương trên vầng trán mượt mà như ngọc của cô, "Trước đây, tôi từng bị cô đánh thuốc mê, nên vẫn ghim vụ đó trong lòng."
"Bây giờ, có thể trả lại cô rồi, A Lam."
Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, đôi môi nóng hổi chạm vào vầng trán lành lạnh của cô và bịn rịn hồi lâu, tay phải cậu nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay bị thương của cô, áp vào má mình.
"Ngủ đi, A Lam. Bắt quỷ trừ yêu là chuyện của đàn ông, sao có thể để người phụ nữ của mình lao vào cuộc chiến. Trận chiến này... rất cam go. Tôi... không nắm chắc trăm phần trăm."
"5 năm trước, trong tòa thành ma quỷ ở Đôn Hoàng, Cam Túc, tôi chịu ơn cứu mạng của anh Thư Minh, không thể không báo đáp. Hồi trước còn nhỏ tuổi đã đành, nay tôi đã trưởng thành, không thể trốn tránh trách nhiệm mà mình phải gánh vác được. Tối nay, tôi đi cùng với ông Lâm, chắc chắn sẽ bảo vệ ông ấy bằng hết khả năng của mình, dù bản thân bị thương cũng không từ, đây là để trả ơn cứu mạng của anh Thư Minh ngày đó."
"Tôi không bao giờ muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô. Nhưng... cô biết không? Tôi rời nhà sống lang bạt từ năm 14 tuổi, từ đó về sau không còn được sự dạy bảo của sư phụ hay người lớn nữa. Những lần hào hiệp phóng khoáng búng tay diệt trừ yêu ma trong chớp mắt, phần lớn chỉ là chuyện kể ngồi lê đôi mách của mọi người đấy thôi."
"Suy cho cùng, có mấy ai trên đời không muốn cố gắng đánh hạ vùng trời riêng cho mình? Mỗi lần hàng yêu trừ ma, tôi nếm trải cảnh đầu rơi máu chảy, đánh bằng cả tính mạng này, việc đó chưa bao giờ là nhẹ nhàng cả."
"Đứng trước mặt cô... Tóm lại, năng lực của tôi vẫn có hạn, tôi không nắm chắc hoàn toàn, mà dù có gần như nắm chắc thì tôi cũng không muốn cô phải mạo hiểm. Đi cùng cô, tôi sẽ không khỏi được lo mất, vướng víu tay chân. Hơn nữa, nếu cô và ông Lâm cùng gặp nạn... Tôi sợ rằng mình sẽ thất hứa với anh Thư Minh."
"Lần trước, tôi thấy cá hồi mắt đỏ làm cô bị thương, nhất thời mất hết lý trí, tôi chỉ muốn róc xương lóc thịt của nó để giải nỗi hận trong lòng, dẫu phải gặp quả báo tôi cũng chịu. Sau khi bình tĩnh lại, tôi thầm nhủ cho dù sau này mưa bom bão đạn trút hết lên người tôi, tôi cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cô bị thương nữa."
"Cho nên, A Lam à, ngoan ngoãn ngủ một giấc. Đừng nghĩ gì cả, cứ giao hết cho tôi."
Giọng cậu dịu dàng như ánh sáng xuyên qua tầng mây đen mịt mù, dội thẳng vào đáy lòng đầy vết thương của cô. Cậu như ngọn lửa ấm áp xua tan những ám ảnh trong quá khứ cứ xoắn chặt trong lòng cô như bụi gai, khiến cô không còn do dự nữa. Trái tim từng chết vì một người lại lần nữa sống dậy, bừng lên tình cảm mãnh liệt.
Cô nhắm mắt lại, nếm được vị ngọt ngào xen lẫn chua xót trong miệng.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.
Giữa màn sương mịt mùng, câu nói sau cùng của cậu lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.
"Đợi em tỉnh ngủ, tôi sẽ ở ngay bên cạnh em." ..................
Mưa đêm dai dẳng, gió rít ào ào, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Cửa sổ không đóng nên hạt mưa táp vào mặt cô lạnh buốt.
Phương Lam từ từ mở mắt, đầu đau như búa bổ.
Bên trong căn phòng cũng tối om, hoàn toàn vắng lặng, chỉ có tiếng gió gào thét ngoài trời. Cô đắp một chiếc chăn dày, nóng đến đổ mồ hôi.
Cô ngồi dậy, lấy điện thoại di động ở dưới gối ra, bật màn hình lên.
Hôm nay là ngày sau đêm trung thu, cô đã ngủ khoảng một ngày một đêm.
Chiếc gối bên cạnh lạnh ngắt, trên chiếc giường phía đối diện, chăn đệm vẫn ngay ngắn, không có dấu hiệu cho thấy từng có người trở về.
"Mẹ kiếp..." Cô không nhịn được mà chửi thề một câu, chỉ muốn nhào vào lòng Chiêm Đài, cắn xé cậu cho hả dạ.
Nhưng một giây sau, cô lại cảm thấy cõi lòng trống trải, gió lạnh bên ngoài cửa sổ như đang cào xé trái tim cô.
"Chiêm Đài, chẳng phải anh đã nói là sau khi em tỉnh dậy, anh sẽ ở bên cạnh em sao?" Cô thì thầm, giọng nói khẽ đến mức như không thuộc về cõi trần gian.
"Nhưng, giờ này anh đang ở đâu?"
***
7 giờ sáng, mưa ngớt dần.
Phương Lam mặc áo sơ mi trắng phối với quần bò, đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng nõn, toát lên vẻ rạng rỡ dưới ánh nắng sáng rực của tiết trời tháng 9, gương mặt xinh đẹp thanh tú như tượng ngọc được chạm khắc, sau lưng là một chiếc túi du lịch thật to, bước đi trên ngõ Liễu.
Đi vào từ cổng phía đông của phố Kiều Đầu, dọc theo ngõ Tây Giáp vào đến phủ Trữ Hóa*, cô bước nhanh đến cuối phủ Trữ Hóa, quẹo vào một cửa hàng nhỏ ở cuối con hẻm.
*Phủ đệ của Trữ Hóa Vương - Chu Tể (người con thứ 5 của Chu Nguyên Chương),nay được gọi phủ Trữ Hóa.
Phía trước cửa hàng đặt hai cái vò to màu đen, bên trên dán một tờ giấy đỏ, một bên viết chữ "Rượu", một bên viết "Dấm".
Phương Lam dứt khoát đẩy cửa vào, trong cửa hàng tối tăm bày hàng dãy những chiếc vò màu đen lớn nhỏ, nhưng không có một một ai.
Cô lập tức đi vào sân nhỏ sau cửa hàng, mùi rượu từ chiếc vò to tướng xộc vào mũi, song không thấy có bóng dáng con cá hồi mắt đỏ vốn đang bơi lội bên trong.
Phương Lam lòng nóng như lửa đốt, bèn xách lên một vò rượu từ trên giá gỗ xuống, đập cật lực vào vò rượu màu đen kia.
Một tiếng "bốp" vang lên, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi, cô dường như không nghe thấy, vẫn vung tay đập tiếp tục.
"Mau ra đây!" Hốc mắt cô đỏ lên, ánh mắt quyết liệt, kiếm gỗ đào để trước ngực ngực, vòng Càn Khôn ôm lấy cổ tay cô, cổ đeo chiếc hồ lô bằng gỗ du sam, quần áo gọn gàng, nét mặt cực kỳ giống với Chiêm Đài khi nổi cơn thịnh nộ.
"Nếu còn không ra, đừng trách tôi ngọc nát đá tan cùng ông." Cô lạnh lùng nói, vò rượu bị cô đập vỡ nằm lăn lóc trên mặt đất, mảnh sứ trắng đen vỡ nát trộn lẫn vào nhau, rượu chảy tràn khắp nơi.
Phương Lam nhướng mày, khóe môi cong lên, nụ cười nghiêng thành rõ là tuyệt sắc.
Có điều, cô đang cầm một chiếc bật lửa, lời nói sặc mùi tàn nhẫn: "Sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn, sau khi tôi đếm tới ba, bật lửa này sẽ rơi xuống đất đấy. Chẳng hay một con cá hồi mắt đỏ sống trong nước, có trốn được biển lửa cuồn cuộn hay không?"
Vẫn im lìm, không có ai đáp lại cô.
Phương Lam cười khẩy, đang định lên tiếng thì nghe thấy có tiếng động sau lưng.
Cô lập tức quay người lại liền bắt gặp một cô gái hơn 20 tuổi đang đứng trước cửa hàng.
"Xin chào." Cô gái rụt rè nói: "Tôi là nhân viên của quán trà sữa bên cạnh, nghe thấy bên này có tiếng động lạ nên sang xem thử..."
Cô gái còn chưa nói hết câu, Phương Lam đã kề kiếm gỗ đào lên cổ cô ấy.
"Nói, ai bảo cô tới?" Cô đanh giọng, ấn mạnh thanh kiếm, từng giọt máu rịn ra trên chiếc cổ trắng ngần của cô gái.
Cô ấy sợ đến mức mặt mày trắng bệch, lắp bắp giải thích: "Không ai bảo tôi tới hết... Cửa hàng này đã lâu không được sửa chữa, không buôn bán nhiều năm. Tôi làm việc ở quán bên cạnh nửa năm, lần đầu tiên nghe thấy tiếng động bên này nên mới sang xem..."
Trái tim cô gái đập thình thịch. Khi kiếm gỗ đào cứa vào cơ thể, thì có thể xác định đây là cơ thể bằng xương bằng thịt, cô gái này là người, không phải là yêu quái.
Cô ấy mặc bộ đồ của nhân viên, còn đeo bảng tên của quán trà sữa.
Phương Lam chầm chậm lấy kiếm về, cánh tay buông thõng xuống. Cô gái hét toáng lên, loạng choạng chạy ngang qua cô.
Cửa hàng vắng tanh vắng ngắt, không hề có dấu vết cho thấy cậu từng hiện diện ở đây.
Lần này người mất tích là Chiêm Đài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.