* Núi Thiên Long: tên một ngọn núi di tích nổi tiếng ở thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây. Chiêm Đài im lặng hồi lâu. Phương Lam lấy làm lạ, bèn quay đầu nhìn cậu, thì thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc hiếm thấy, ánh mắt chăm chú dừng ở bể bơi vô cực đen thẫm sau lưng Trương Yến, như đang suy nghĩ điều gì đó đến xuất thần. Cô bỗng cảm thấy hoang mang, liền kéo nhẹ vạt áo của cậu, đưa mắt hỏi: “Sao vậy?” Chiêm Đài chợt hoàn hồn, quay sang nở nụ cười tươi với cô, vẻ mặt điềm nhiên như không, còn cất giọng sang sảng: “Lấy đâu ra nhiều kẻ đứng sau lưng thế? Chẳng lẽ Trương Yên không thể tự điều tra chân tướng cái chết của em trai cô ta, từ đó lần ra manh mối, tìm được Vu Minh sao?”
“Cô ta đã quyết tâm, thì luôn có thể tìm đủ mọi cách lẻn vào cuộc sống của Vu Minh.” Cậu cười mỉa: “Con người ta sống trên đời, có quá nhiều khả năng gặp phải nguy hiểm và bất trắc nhiều.” “Đi đường thì gặp mấy kẻ phóng nhanh vượt ẩu gây tai nạn chết người. Đi trên vỉa hè thì có chậu hoa từ đâu rơi trúng đầu chết. Về đến nhà, cũng có thể gặp phải hàng xóm ngu dốt, vô văn hóa, đốt vàng mã ở hành lang, khiến mình chết vì ngộ độc khí CO.” Cậu ngẩng đầu lên, cảm khái nói: “Sinh mệnh mỏng manh biết bao… Với hầu hết mọi người mà nói, được sống bình an cả đời, đã là điều hạnh phúc và viên mãn không gì bằng.” “Trương Yên mất bao nhiêu công sức thăm dò thói quen sinh hoạt của Vu Minh. Sau khi phát hiện hắn thường xuyên đến khách sạn Venice tập gym, cô ta bèn xin vào khách sạn làm nhân viên vệ sinh.” “Tuy chỉ là nhân viên quét dọn, nhưng lại có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn. Từ phòng thay đồ đến bể bơi, cô ta lặng lẽ xuất hiện ở đâu cũng sẽ không gây quá nhiều sự chú ý, chỉ cần chờ cơ hội ra tay với hắn là được.” “Nhưng thể lực của phụ nữ vốn đã không bằng được đàn ông, nếu Trương Yên muốn ra tay với Vu Minh thì sẽ phải xử lý thi thể to lớn của hắn. Sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô ta nghĩ tới chỗ tuyệt diệu của bể bơi này.” “Vừa có thể giết người, vừa có thể phanh thây ở đây. Xong xuôi mọi việc, cô ta lại xả nước mới vào bể, xóa sạch mọi chứng cứ.” “Vu Minh trả thù Trương Yên bằng cách dùng cảm giác đau ảo, buộc cô ta phải chặt đứt bàn tay trái của chính mình.” Chiêm Đài nói tiếp, “Hắn hận cô ta đến tột độ, ngập tràn sát khí, chỉ chặt mỗi bàn tay sao có thể giải hết nỗi hận trong lòng hắn. Mảnh hồn sót lại của hắn dần xâm chiếm ý thức Trương Yên. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô ta bị mê hoặc bởi cơn đau ảo, mua sơn móng tay màu đỏ về, sơn tỉ mỉ từng móng tay, còn cẩn thận dưỡng da tay, biến một đôi bàn tay thô ráp ngăm đen, trở nên xinh đẹp chưa từng có.” “Và, trong thời khắc bàn tay đẹp đẽ nhất, Vu Minh ám vào cô ta, gây ra cảm giác đau ảo, khiến cô ta đau đớn đến mức tự chặt đứt bàn tay trái của mình. Sau đó, dưới sự điều khiển của linh hồn hắn, Trương Yên còn chặt bàn tay thành từng khúc, chấm dứt hoàn toàn hi vọng nối chi của của cô ta.” “Cùng một con dao, cùng một kỹ thuật, hồn của Vu Minh đã điều khiển Trương Yên tự chặt nhỏ bàn tay của cô ta, y như cách cô ta đã phanh thây hắn trước đó không lâu.” Chiêm Đài nói một cách chắc nịch, rồi bước tới và ngồi xổm trước Trương Yên. Mặt cô ta tái mét, sắc mặt hoảng hốt. “Thi thể Vu Minh ở đâu?” Cậu rút ra một lá bùa vàng, khẽ vẩy trong gió. Ngọn lửa màu xanh lam bùng lên, lá bùa nhanh chóng hóa thành một dúm tro màu xám. Đầu ngón tay của Chiêm Đài chấm vào tro bùa, rồi khẽ quệt lên huyên Bạch Cốt. Tiếp theo, cậu áp nó lên trán Trương Yên, ấn đường của cô ta như bốc lên một màn sương đen. Trương Yên đang đờ đẫn đột nhiên ngẩng phắt đầu lên như con thỏ bị kinh sợ. Chiêm Đài lập tức nắm cằm cô ta, hỏi: “Xác của Vu Minh ở đâu?” Môi cô ta run run, gương mặt lạnh như băng, trong mắt viết đầy sợ hãi như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Chiêm Đài giật thót trong lòng, toan duỗi tay ra, thì thấy phần da thịt trên trán của ta tiếp xúc với huyên Bạch Cốt đang rữa ra như kem bị tan chảy dưới mặt trời. Chỉ trong vòng chưa đầy mười mấy giây, Trương Yên vừa rồi còn đứng trước mặt họ với vẻ kỳ quái, bỗng tan rã giống như cây nến tan chảy bởi ngọn lửa hừng hực, sáp nến màu trắng tụ thành một đống dưới chân cậu. “Xác sáp bọc da người!” Phương Lam cả kinh kêu lên và nhìn Chiêm Đài. Cậu liền sầm mặt, mím chặt môi. Huyên Bạch Cốt của cậu, đã phá vỡ pháp thuật “da người xác sáp” được thi triển với Trương Yên. Sau khi sáp tan ra, Trương Yên nằm trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, sắc mặt trắng nhợt, thân thể cứng đờ. Cô ta rõ ràng là đã chết từ lâu. Khi Phương Lam còn đang sửng sốt, Tống Thư Minh đã sải bước đi tới, để tay sau gáy Trương Yên một lúc mới bỏ ra. “Lạnh ngắt, gáy đã xuất hiện vết hoen tử thi, gọi pháp y đến đi.” Chỉ trong vài phút mà Trương Yên đã biến thành một cái xác cứng đờ, từ hung thủ lại trở thành nạn nhân. “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.” Chiêm Đài khẽ thở dài, “Có kẻ đã giết Trương Yên trước khi chúng ta đến.” Lúc ba người họ về đến nhà đã là rạng sáng. Tống Thư Minh rón rén mở cửa, sợ đánh thức Lâm Tố đang ngủ trong phòng. Nhưng vừa bật đèn phòng khách, họ liền giật nảy cả mình. Lâm Tố quần áo chỉnh tề, đang ngồi lù lù trên sô pha. Khi nhìn thấy họ, cô ấy giương mắt lên, vẻ mặt lạnh tanh. Tống Thư Minh hết hồn, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Lâm Tố: “Sao em đã dậy rồi? Em khó chịu ở đâu à?” Trước ánh mắt lạnh lùng của vợ mình, trái tim anh ấy như rơi vào hầm băng. Chiêm Đài đứng bên cạnh mà hoảng hốt trong lòng. “Anh biết từ khi nào?” Lâm Tố nhẹ nhàng hỏi. Tống Thư Minh cụp mắt, kiên quyết không trả lời. Chiêm Đài dè dặt mở miệng khuyên nhủ: “Chị…” Lâm Tố quét ánh mắt sắc như dao về phía cậu, lạnh lùng nói: “Em cũng biết sao?” Biết cái gì? Phương Lam mù mờ. Lâm Tố luôn dịu dàng ân cần hiếm khi nổi nóng, lúc này lại đang nổi trận lôi đình giống như một con cọp giận dữ. Hơn nữa, cô ấy đang mang thai, cho nên ba người họ vừa sợ vừa lo, chỉ biết run rẩy như chuột gặp mèo. Phương Lam cắn răng đi đến ngồi xuống cạnh Lâm Tố: “Có chuyện gì vậy chị? Chị có bực mình thế nào đi chăng nữa cũng phải nghĩ cho cục cưng trong bụng chứ, lỡ tổn hại đến thân thể thì làm sao bây giờ?” Chiêm Đài thở phào nhẹ nhõm, và nhìn Phương Lam bằng ánh mắt đầy cảm kích. Tuy sắc mặt Lâm Tố dịu đi phần nào, nhưng giọng điệu khi nói với Tống Thư Minh vẫn mang theo sự tức giận rõ mồn một: “Anh nói cho em biết, ông Lâm mất tích khi nào? Lần cuối anh gặp ông là ở đâu?” Phương Lam giật mình, ông Lâm là ông nội của Lâm Tố, người đã một tay nuôi cô ấy khôn lớn, và còn có đạo pháp cao siêu ít ai bì kịp. Trong mấy tháng nay tiếp xúc với Chiêm Đài, cô đã được nghe cậu ca ngợi ông vô số lần, với tình cảm kính trọng và sự khâm phục bộc lộ rõ trong lời nói. Làm sao một bậc thầy có đạo pháp cao siêu như ông Lâm, lại có thể đột ngột mất tích như vậy? Sự biến mất của ông có liên quan gì đến họ? Nghĩ đến đây, Phương Lam liền kinh hãi. Tống Thư Minh thở dài, cuối cùng nói: “Sau khi trên mạng xuất hiện 3 chương truyện kia, anh cứ loáng thoáng có cảm giác không lành. Hành tung của bốn người chúng ta hình như bị đã người khác nắm được, lại chẳng rõ hắn là địch hay bạn.” “Hắn nấp trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, anh không dám lơ là, vừa gọi Chiêm Đài trở về, vừa liên lạc với ông.” “Chính lúc này, anh mới phát hiện ông đã mất tích.” Tống Thư Minh nói: “Đương nhiên là không thể chậm trễ trong việc tìm kiếm ông, nhưng trực giác của anh mách bảo sự mất tích của ông có liên quan đến vụ án mà chúng ta đang điều tra, liên quan đến cả Trương Yên và Vu Minh. Vì thế, anh và Chiêm Đài mới gấp rút điều tra cả ngày lẫn đêm, hi vọng sớm ngày giải được bí ẩn sự mất tích của ông.” Lâm Tố nhìn anh ấy, bình tĩnh hỏi: “Lần cuối anh liên lạc với ông, ông đang ở đâu?” Tống Thư Minh im lặng một chốc, rồi đáp: “Long Thành, Sơn Tây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]