Chiêm Đài rất tức giận vừa bực mình. Lão Bạch hốt hoảng ngăn cậu lại nhưng bị cậu phũ phàng đẩy ra, rồi đi thẳng ra ngoài tòa nhà, trên trán đã toát mồ hôi hột.
Người phụ trách di dời tháo dỡ thấy Chiêm Đài vội vã rời đi bèn hớt hải chạy theo giữ cậu lại, không cho đi: “Đại sư, vụ này còn chưa rõ nguyên do vì sao mà. Đại sư không thể đi được, đại sư đi rồi thì ai bắt con ma này đây?”
Chiêm Đài nghiến răng quay đầu lại, hằm hằm trừng mắt với lão Bạch. Vừa rồi cậu định bịa ra câu chuyện để dụ hắn, chẳng qua là muốn ‘moi’ của hắn một khoản. Nhưng giờ cậu đang nhớ Phương Lam cồn cào, nên cái suy nghĩ trêu đùa hắn cũng biến mất sạch.
Tuy ánh mắt cậu sâu lắng, nhưng giọng nói vẫn mang theo vẻ cười vui. Nét mặt dịu đi, cậu nhẹ nhàng nói với người phụ trách: “Sao có thể như vậy được? Anh đừng nghe mấy người kia ‘dọa rồ’. Tôi đã nhìn kĩ rồi, hoàn toàn không có chuyện ma quỷ lộng hành gì ở đây cả.”
Người phụ trách nửa tin nửa ngờ, chỉ vào bục bê tông trong phòng và hếch cằm.
Chiêm Đài nhếch khóe miệng, vẻ mặt phong lưu khôn tả, lại còn híp mắt, cười nói: “Ý của anh là đôi hình nhân Kim Đồng Ngọc Nữ bên dưới bục bê tông hả? Khụ, nói thật với anh, thứ này là thuật điều hòa âm dương đã thất truyền từ lâu, chẳng có gì đáng sợ đâu.”
Nhờ vóc người cao ráo, cậu dễ dàng khoác vai người phụ trách, còn ghé sát đầu anh ta một cách rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-ma-trong-may/1182259/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.