Chương 9
Anh hình như… thật sự đã thích Thẩm Tuệ, cô là một cô gái chẳng có gì nổi bật, nhưng lại khiến anh cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Mấy ngày nay, hình ảnh của cô luôn hiện lên trong đầu anh, khiến anh không sao dứt ra được.
Thế nhưng anh vẫn không hiểu nổi.
Một bông lúa nhỏ bé sao có thể sánh với đóa tử vi rực rỡ chói lòa kia? Huống chi, Vu Vi còn là người đã từng cứu anh.
Vì vậy, khi Vu Vi bày ra bộ dáng yếu đuối nói muốn anh đưa đi dạo cho khuây khỏa, Trần Ngự không sao nói lời từ chối.
Thậm chí, anh lại một lần nữa thất hẹn với Thẩm Tuệ.
Anh biết mình làm thế là tệ.
Nhưng trong lòng quá rối, anh cần thời gian để nghĩ.
“Đợi khi nào nghĩ thông suốt, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Trần Ngự cùng Vu Vi đi khắp nơi, để cô chơi, để cô giận, để cô khóc, để cô cười.
Có lúc Vu Vi hỏi anh:
“Tại sao anh lại thích em?”
Anh không nói dối.
Ban đầu, anh thích cô vì kỷ niệm trong vườn cam, vì cô từng che cho anh khỏi đòn đ.á.n.h của người gác vườn.
Nếu không có chuyện đó, anh có lẽ chẳng bao giờ để ý đến cô.
Không ngờ, nghe xong câu đó, Vu Vi lại sầm mặt.
Tối hôm ấy, Trần Ngự mơ.
Trong mơ là vườn cam năm nào, và cô gái đeo khẩu trang.
Nhưng khi cô tháo khẩu trang xuống, gương mặt ấy lại không phải Vu Vi, mà là Thẩm Tuệ.
Trần Ngự bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm lưng.
Anh chợt hiểu ra mình dường như thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-lua-va-doa-tu-vi/4794853/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.