07.
Đêm trước hôn lễ, tôi nhận được một chiếc áo cưới.
Cửa tiệm kia đã sớm đổi địa điểm, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được bộ váy cưới này.
Tôi đặt áo cưới trong phòng của Ngôn Ngôn.
Ngôn Ngôn, anh xin lỗi, anh cho rằng chúng ta còn có về sau.
Tôi lại xuất hiện ảo giác.
Ngôn Ngôn oán hận nhìn tôi chằm chằm, giống như đang oán trách tôi, vậy mà em cũng biết tôi và Khương Mẫn kết hôn.
08.
Sáng sớm hôm sau, bộ váy cưới lẳng lặng nằm trên sàn nhà, như con búp bê rách váy bị người nào đó vứt đi.
Đột nhiên tôi nhận ra rằng đây không phải ảo giác.
Nhưng tôi không thấy, tôi không tìm thấy em.
09.
Buổi tối tôi nằm mơ, mơ thấy Ngôn Ngôn của tôi mặc chiếc váy cưới đính đầy ngọc trai xinh đẹp.
Em đi lòng vòng ở trước mặt tôi, giống như con thiên nga thuần khiết ưu nhã.
Em cười nhẹ hỏi tôi: “Anh hai, em có đẹp không?”
Tôi nói đẹp lắm.
Vô cùng xinh đẹp.
Vành mắt của tôi nóng lên, là em năm mười bảy tuổi.
Không có đau khổ, không có những vết thương chằng chịt.
Ông trời ơi, xin hãy dừng lại ở khoảnh khắc này giups tôi đi.
Lần này, lời khẩn cầu của tôi không đả động được trời xanh.
Hình ảnh thay đổi.
Gương mặt của em trở nên vô hồn.
Máu nhuộm đỏ hoàn toàn chiếc váy.
Tôi hét lớn rồi tỉnh dậy.
Khương Mẫn bị đánh thức: “Ôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hong-cuoi-cung/3004272/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.