Cơn đau đầu, cùng cơn đau từ bả vai khiến Nhã Ân tỉnh giấc. Đây không phải núi cũng chẳng phải rừng mà là một nới rất quen thuộc với nàng – La phủ. Cơn đau rát đến từ vùng mặt bỗng chốc xuất hiện, nàng nhớ rằng mình chưa từng bị thưong ở mặt, tại sao lại đau đến vậy. Có tiếng ai đó, bước đi rất vội, La phủ là một nơi như thế nào nàng biết rõ, sao lại có kẻ bước đi lỗ mãng và ảnh hưởng đến người khác đến vậy, nàng cảm thấy sợ. Cửa phòng mở toang ra, ánh sáng chiếu vào khiến đôi mắt lâu ngày không hoạt động của nàng tự động nheo lại.
- Hiểu Lam! Hiểu Lam! Con tỉnh rồi! Aa! Con đã ngủ cả tuần rồi đấy! Mẫu thân nhớ con lắm!
Đó không ai khác là di mẫu của Nhã Ân, một người coi lễ nghi, phép tắc còn hơn cả mạng sống của mình sao lại hành động như vậy. Giờ đây di mẫu lại còn ôm chặt lấy nàng không buông. Chờ đã, Hiểu Lam? Kí ức đó hằn nguyên trong tâm trí nàng, nước mắt có cố cũng không kìm nèn được.
- Di mẫu! Hiểu Lam tỉ ấy không còn nữa, có lẽ tỉ ấy đã đến một nơi đẹp hơn! Người bình tĩnh lại đi! Tất cả là do con! Người cứ trút hết lên con đi!
- Không! Không! Con là La Hiểu Lam, con gái yêu của ta!
Nhã Ân có chút nghi hoặc, tấm gương ở góc trái phòng đã giải thích hết tất cả. Nàng là Trần Nhã Ân, nhưng khuôn mặt này chẳng phải là của La Hiểu Lam sao, một phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hoa-nho/2676863/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.