‘Người ta vẫn gọi tuổi trẻ là thanh xuân. Đó là khoảnh khắc có thể tự do làm những điều mình muốn mà không bận tâm đến ngày mai, không bận bịu chạy đua với thời gian, không toan tính thiệt hơn trong cuộc sống, những điều ngây ngô đơn thuần đó không trường tồn mãi mãi, mà chỉ hạn hữu trong một thời gian.
Có những việc khi còn trẻ không thể nào hiểu được, đến khi hiểu ra rồi thì tuổi trẻ đã ở lại phía sau mãi không chạm tới được. Chỉ còn nuối tiếc và đau lòng.’
------
Hội trại năm lớp sáu là lần đầu tiên Kỳ Thư sử dụng kỹ năng nấu ăn để tham gia cuộc thi nữ công gia chánh, nhưng kết quả năm đó có thể được lưu vào tùy bút khiến cô cười mãi không thôi bởi nó có thể được miêu tả bằng bốn chữ:
Thất bại thảm hại.
Trong lúc mọi người đang tất bật với nhiệm vụ của mình. Kỳ Thư mếu máo nhìn bát trứng rán bị vỡ ra không rõ hình hài trên tay, âm thầm thở dài nhìn mọi người đang chuẩn bị phần thi kéo co, không thèm quan tâm món trứng cô khó khăn lắm mới làm được thì lúc này một bàn tay thò đến nhanh chóng cầm lấy một miếng trứng bỏ vào miệng nhai.
Kỳ Thư kinh ngạc nhìn Khang Vũ đứng bên cạnh ăn ngon lành. Cậu ăn xong liền nghẹn họng uống một ngụm nước, sắc mặt hơi xanh cứ như là uống nước chậm một chút có thể nghẹn chết người.
“Cũng....không tệ. Đủ nghẹn chết.” Khang Vũ chùi mép nói.
Nghe câu trước Kỳ Thư còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hoa-dep-nhat-no-ro-vi-em/2305419/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.