“Tớ đã được chẩn đoán từ cuối năm lớp chín vì vài lần ngã đến sứt đầu mẻ trán của mình. Lúc đó tớ biết ngay chứ, tớ thân thủ cao cường sao có thể té miết như vậy được. Ha ha.”
Ngược lại với biểu cảm vô tư cười đùa của Khang Vũ, Tần Quang và Thùy An ngây dại không thể cười nổi. Tần Quang vuốt mặt để bình tĩnh rồi nói:
“Vậy là lúc trước mỗi lần cậu bị ngã đều là vì ‘nó’ mà ra?”
Khang Vũ mỉm cười gật đầu:
“Phải. Tế bào tiểu não của tớ đang chết dần, tuy rằng nó phát triển rất chậm nhưng qua từng ngày tớ đều có thể cảm nhận được mỗi sợi thần kinh trên cơ thể ngày một tê liệt, nó khiến tớ chẳng thể nào hoạt động theo ý mình được nữa. Ban đầu tớ chẳng thể phản ứng kịp khi bước đi vội vàng, sau đó sẽ liên tục vấp té. Dần dần về sau bước chân của tớ không còn thẳng tắp được nữa, và rồi mất hết khả năng đi lại như bình thường. Cho đến trước khi thi đại học, tớ đã không thể điều khiển được đôi chân mình nữa. Nhưng mà không sao, tớ vẫn luôn cố gắng qua từng ngày để chữa trị. Các cậu đừng lo quá. Mẹ tớ cho tớ về học cấp ba ở thành phố chủ yếu là để chữa trị căn bệnh này cho tớ đấy thôi. Nay mai tớ sẽ đi lại được bình thường.”
Bàn tay Tần Quang siết chặt lại, còn Thùy An sớm đã đau lòng đến nức nở liền đưa tay đánh vào lưng Khang Vũ một cái gào lên:
“Sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hoa-dep-nhat-no-ro-vi-em/2305402/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.