“Khụ,” Trương Trác Bân vội ho một tiếng, rời mắt khỏi góc màn hình giả vờ như không phát hiện ra bộ đồ độc đáo của Tiêu Lãng Duyệt, “Vậy, tổ chức kia thậm chí có khả năng còn đang làm thí nghiệm trên người ư? Để phát triển loại độc mới sao?”
“Hoặc có thể là dùng để chế tạo thuốc,” Lý Trạch Phân không nhìn vào màn hình, vì khung hình có giới hạn nên những người ở bên kia không biết được cấu tạo căn phòng của cô, cũng không biết được cô đang nhìn gì, hoặc giả cô chỉ đang nhìn vào hưng không, “Sự khác biệt giữa chất độc và thuốc có lẽ chỉ là về đo lường trong không khí, chế tạo thuốc và dược phẩm đều cùng một dòng. Nhưng ở phương diện gen thì hiện tại chỉ có liệu pháp nhắm đến mục tiêu, không có loại thuốc mục tiêu nào cả. Rốt cuộc thì việc chỉnh sửa là điều không bao giờ làm được.”
“Vậy làm như thế để làm gì chứ?” Tiêu Lãng Duyệt đào lại trí nhớ từ thời học cấp 3 của mình lên, “Nguyên liệu để chỉnh sửa gen hẳn là rất đắt đúng không? Cũng giống như các loại thuốc thông thường, chỉ cần đun nóng, chưng cất hoặc ly tâm là được rồi, từ mấy trăm bán lên hơn vạn. Ngay cả khi làm thí nghiệm trên người thực sự phát minh ra được gì thì cũng không thể công khai được, lén lút bán cũng chỉ có thể tìm mấy người đang tuyệt vọng mà thôi, đâu có lời được bao nhiêu? Bắt chước các loại thuốc được cấp bằng sáng chế hiện tại sẽ tiết kiệm được chi phí hơn nhiều. Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hinh-toi-loi/1145164/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.