Lý Trạch Phân vô tội nghiêng đầu, trên mặt tỏ ra bộ dạng uất ức như thể thật sự bị Lan Khâm dọa sợ vậy. Vẻ mặt này phối hợp cùng màu mắt nhạt của cô giống như một gáo nước lạnh tưới thẳng xuống đầu Lan Khâm, trong nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa kích động, anh rùng mình một cái rồi bình tĩnh trở lại.
Anh lúng túng ho khan một tiếng, nhẹ nhàng ngồi lại vào ghế. Cũng không biết là vì sự im lặng của Lý Trạch Phân hay dưới ghế có gắn kim mà cả người anh đều mất tự nhiên, vô thức nghiêng đầu rụt cổ lại, hoàn toàn mất hết khí thế lúc vỗ bàn đứng dậy ban nãy.
“Ách, em đã thấy ký hiệu này ở đâu vậy?” Anh đổi một thái độ ôn hòa, hỏi lại lần nữa. Nhưng lúc hỏi anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Trạch Phân, sợ bị nét mặt của cô gợi cho bản thân nhớ lại hành động lỗ mãng vừa nãy.
Cũng may là Lý Trạch Phân không phải người xấu xa đến mức thích thấy lãnh đạo của mình lúng túng, cô chớp mắt đã đổi vẻ mặt lại thành đang bàn việc công, dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời câu hỏi của Lan Khâm: “Trên một phong thư.”
Khóe miệng Lan Khâm giật giật, nhịn câu hỏi sắp thốt ra khỏi miệng lại.
Làm việc với nhau hơn nửa năm, Lan Khâm cũng xem như đã hiểu được tính tình của Lý Trạch Phân. Cô giống như một cây xương rồng bên ngoài bọc đường, nếu vừa nhìn thấy làn da mềm mại kia mà đã muốn chạm vào thì chắc chắn sẽ bị chảy máu.
Và câu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hinh-toi-loi/1145154/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.