Lý Trạch Phân mở điện thoại lên sau tròn 30 tiếng tắt máy. 
Màn hình khởi động vừa kết thúc đã có một cuộc gọi đến. Nhìn tên người gọi đến, Lý Trạch Phân do dự một lúc lâu, cho đến khi cuộc gọi sắp tự động tắt máy thì cô mới ấn nút nhận. 
“Ôi trời, cuối cùng em cũng nhận điện thoại rồi.” 
“… Anh.” Lý Trạch Phân cắn môi một cái. 
“Em làm bọn anh sợ chết khiếp đấy biết không? Xuýt chút anh đã nghĩ em lại… Ầy, nếu không phải Hàm Tinh khẳng định em không có chuyện gì thì anh và dì nhỏ đã sớm vượt qua đám phóng viên bu ngoài Cung để đến Trường An tìm em rồi.” 
“… Em xin lỗi, đã gây rắc rối cho mọi người rồi.” Giọng của Lý Trạch Phân rất nhỏ. 
“Phiền toái gì chứ, anh đã nói rồi, nếu em làm thì trời có sập anh cũng sẽ đỡ giúp em. Huống hồ em không làm gì sai hết, chuyện này đáng lẽ phải làm từ mười mấy năm trước rồi, vì cái gọi là “mặt mũi” của cha anh mà ép đến tận bây giờ. Nếu lúc đó tra xét ngay lập tức thì thứ đồ bỏ Paradise đó đã bị bóp chết trong lồng rồi. Nói cho cùng thì là bọn anh phải xin lỗi em và rất nhiều nạn nhân khác nữa mới đúng.” 
“…” Lý Trạch Phân cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, không đáp lại. 
“Dù sao thì… em không sao chứ?” 
“Ừm,” Lý Trạch Phân khẽ gật đầu, tuy rằng bên kia điện thoại cũng không thể thấy được, “Em không sao cả.” 
Nghe được câu trả lời của Lý Trạch Phân, Lý Trạch Thâm cuối cùng cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hinh-toi-loi/1145119/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.