“Cuộc gọi báo án này là nặc danh, chuyện dùng IP để xác định vị trí cụ thể của người gọi phải cần có sự phối hợp của cảnh sát Mỹ nữa, đội trưởng Vũ đã liên hệ với bên đại sứ quán rồi. Nhưng hiệu suất xử lý của bên kia thì qua vụ án trước anh cũng đã biết rồi đó… Không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào họ mà thôi.” Tiêu Lãng Duyệt đóng tệp âm thanh đi, vẻ mặt buồn bã, “Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng chuyện xảy ra ở bên kia bán cầu thực sự đã vượt ra khỏi tầm tay chúng ta.”
“Bùi Nguyên Tuấn kia hiện đang ở đâu?” Lan Khâm nhíu mày thành chữ Xuyên (川),“Cách đây không lâu anh ta mới xuất viện, có lẽ vẫn còn trong nước.”
“Bùi Nguyên Tuấn đang ở Lạc Dương, ngay khi chúng ta nhận được cuộc gọi này đã lập tức yêu cầu cảnh sát Lạc Dương giúp đỡ rồi, cứ tưởng anh ta sẽ trở tay không kịp. Nhưng ai ngờ anh ta lúc đó đang tham gia một buổi tiệc với bạn học, tài xế lái xe còn có giấy chứng nhận tư cách luật sư cơ đấy, trực tiếp trở thành bức tường chắn trước mặt cảnh sát luôn.”
“Lịch sử trò chuyện trong phần mềm chat là việc riêng tư, không thể công khai được, chiếc du thuyền tư nhân trên danh nghĩa cũng là tài sản ở Mỹ, từ chối trả lời, lấy bí mật kinh doanh ra làm bia đỡ đạn. Tóm lại là cảnh sát chẳng những không hỏi được gì mà ngược lại còn bị cài vào thế vu cáo chụp mũ oan cho dân lành.”
Nói đến đây, Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hinh-toi-loi/1145116/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.