“Tiễn Lương chết rồi.” “Đã xảy ra chuyện gì?” Lan Khâm xoay phắt người lại nhìn Tiêu Lãng Duyệt. “Đầu tháng 8, ở đập chứa nước sông Hoàng Hà, Lạc Dương phát hiện ra một xác chết. Thi thể bị tổn hại nghiêm trọng, không thể nào phán đoán được chính xác nguyên nhân tử vong, nhưng theo dấu răng thì đã xác định được là Tiễn Lương trước đó đã được báo mất tích vào tháng 6. Từ kết quả khám nghiệm tử thi có thấy thời gian tử vong rơi vào khoảng tháng 4.” Tiêu Lãng Duyệt nói, “Tôi vừa mới điều tra những người liên quan đến vụ án cướp của giết người ở khu Tân Hạc, vậy nên mới phát hiện ra vụ án của Tiễn Lương. Cảnh sát Lạc Dương xếp vụ này vào danh sách án mạng, nhưng đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ.” “Chết vào tháng 4, vậy mà tháng 6 mới báo mất tích à?” Lan Khâm nhạy bén nhận ra được điểm đáng ngờ. Tiêu Lãng Duyệt: “Sau khi ly hôn, Tiễn Lương một mình ở trong nước suốt 17 năm, vợ trước và 2 đứa con trai đều định cư ở nước ngoài hết rồi. Bản thân ông ta cũng thường xuyên đi công tác khắp cả nước, rất ít liên lạc với cha mẹ, hai người họ cũng biết công việc của ông ta bận rộn nên không có việc gì quan trọng sẽ không dám quấy rầy, vợ cũ thì khỏi nói đi. Vì vốn ông ta đã hứa với ông bà tháng 6 sẽ về chúc mừng sinh nhật mẹ mình, hai ông bà lão không tìm được con nên mới báo cảnh sát.” “Trịnh Bân, Viên Vọng Hải, Tiễn Lương. Luật sư của bị cáo, bị cáo, chuyên gia nhân chứng.” Lan Khâm đặt mông ngồi lên phía trước bàn làm việc của Lý Trạch Phân, “Nói trùng hợp thì đúng là trùng hợp không ít. Nhưng nếu không phải trùng hợp mà là một kế hoạch giết người liên hoàn để trả thù thì sao lại liên lụy tới Monica chứ? Bất luận là vụ án cướp của giết người hay là phiên tòa xét xử thì trong thời điểm đó cô ta vẫn chưa hề tới Đường Quốc mà.” “Đúng vậy,” Tiêu Lãng Duyệt đồng ý, “Nếu là người trong nước thì có thể nói đây là ngộ sát. Còn đằng này cô ta từ đầu tới chân đều không phải người Châu Á để có thể ngộ sát được, trừ khi hung thủ bị mù.” “Lỡ như hắn muốn cố ý giết một người nước ngoài để gây nhiễu loạn điều tra thì sao?” Mao Lệ không biết từ khi nào đã vào văn phòng, ôm trong tay một túi tài liệu lớn, vừa nói vừa quăng túi tài liệu xuống bàn, “Giết đồng bào vô tội sẽ bứt rứt lương tâm, vì vậy hắn chọn một người nước ngoài. Cố tình để lại còng tay đã dùng để khống chế những người trước lại là vì muốn dùng DNA dẫn dắt cảnh sát đem mấy vụ này liệt vào án giết người ngẫu nhiên có bao gồm cả người nước ngoài, sau đó đi điều tra những người liên hệ đến các nạn nhân, từ đó chuyển hướng sự chú ý của cảnh sát ra khỏi nạn nhân đúng nghĩa.” “Chuyện này hơi khoa trương rồi.” Lan Khâm lắc đầu, “Mục đích giống nhau, giam cầm, mất nước, đồ đạc tùy thân bị lấy đi, tất cả đều trùng khớp.” “ ‘Những’ người trước sao?” Lý Trạch Phân chú ý đến một điểm hoàn toàn khác, “Vậy là đã có kết quả kiểm tra DNA trên còng tay rồi sao, không chỉ có một mình Trịnh Bân ư?” “Đúng vậy,” Mao Lệ mỉm cười đắc ý xen lẫn chút tự giễu, huơ huơ tài liệu trong tay mình, “Tôi đến để báo cáo chuyện này đây. Xin chúc mừng, phát tài rồi, DNA không những không phải chỉ có mình Trịnh Bân mà tổng cộng có đến 7 người. Nói cách khác thì chúng ta vẫn còn 5 nạn nhân nữa chưa tìm ra. Đã đối chiếu DNA với kho số liệu rồi, ngoại trừ Trịnh Bân và Monica không phải người Châu Á thì không tìm được dữ liệu trùng khớp. Tất nhiên là cũng không có cả Viên Vọng Hải.” “Còn Tiễn Lương thì sao?” Lan Khâm hỏi. “Tiễn Lương?” Mao Lệ không hiểu câu hỏi, nhìn Lan Khâm rồi lại nhìn Tiêu Lãng Duyệt, sau đó phóng ánh mắt cầu cứu cho Lý Trạch Phân nhỏ tuổi nhất. Lý Trạch Phân kể lại cuộc thảo luận lúc nãy một lần nữa cho Mao Lệ nghe. “Được rồi, tôi sẽ đi đối chiếu dữ liệu với bên Lạc Dương, chạy chương trình vài phút sẽ có kết quả ngay.” Mao Lệ ngáp dài rồi đặt mông xuống ghế, “Nếu Tiễn Lương thật sự là một trong số đó thì vụ án này e sẽ trở thành một vụ liên tỉnh rồi.” “Ừm…” “Sao thế?” Lan Khâm hỏi Lý Trạch Phân. Anh cũng không biết mình lấy đâu ra tự tin mà lại cảm thấy một tiếng “Ừm” của Lý Trạch Phân nhất định ẩn chứa ý gì đó. Lý Trạch Phân hơi sững sờ. “Nghĩ gì thì nên nói ra đi, tiếp thu ý kiến quần chúng chứ.” Lan Khâm nói, không cho Lý Trạch Phân nửa cơ hội để lùi bước. Lý Trạch Phân đột nhiên được lãnh đạo “xem trọng” khiến cô hơi “thụ sủng nhược kinh”. Cô cúi đầu xuống, không để ý đến mắt ánh Lan Khâm đang chăm chú nhìn mình, dùng âm thanh cực nhỏ để thốt lên “ý nghĩ” vừa mới hình thành 1 giây trước của mình. “Tôi nghĩ việc hung thủ để lại còng tay có 3 khả năng. Thứ nhất là như chị Lệ nói, để nhiễu loạn điều tra. Thứ hai, là vì hắn đã làm xong, Monica là người cuối cùng, cũng là người sở hữu cái còng, giống như trò chơi thu thập con dấu vậy, nếu việc lấy đi vật tùy thân của nạn nhân chính là lưu lại kỷ niệm cho hung thủ thì cái còng tay kia chính là vật trưng bày kết quả để cảnh sát lưu lại làm kỷ niệm.” Nói đến đây cô dừng lại như đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. “Vậy thứ ba là gì?” Lan Khâm hối. “Thứ ba, là trái ngược với khả năng thứ nhất. Không phải là để đem vụ án của Monica gộp vào liên hoàn án này mà là đem vụ án của Trịnh Bân gộp vào. Vì nguyên nhân tử vong của Trịnh Bân không phải mất nước, thậm chí từ đầu cảnh sát cũng chỉ gộp vụ này vào tai nạn giao thông bình thường. Nếu nói việc Trịnh Bân bỏ trốn là một lỗ hổng trong bộ sưu tập hoàn hảo của hung thủ thì cái chết của Trịnh Bân sẽ trở thành một sự cố, lập tức đây sẽ là hành vi phá hoại tác phẩm nghệ thuật của hắn.” “Hắn không thể chấp nhận được chuyện này, vì vậy đã hao công tổn sức quay lại nhà vệ sinh công cộng để lấy còng tay, sau đó vẽ vời thêm chuyện để kéo Monica vào rồi để lại cái còng ở hiện trường…” Nói đến đây, Lý Trạch Phân phát hiện ánh mắt Lan Khâm nhìn mình lóe lên một ánh sáng kì dị rồi lập tức biến mất, “Tất nhiên đây cũng chỉ là những suy đoán vô căn cứ của tôi thôi.” Cô vô thức thay đổi giọng điệu, “Dù sao thì việc giam cầm và vứt xác cũng không thể phác họa rõ nét chân dung tội phạm được.” “Ừ…” Lan Khâm cũng ý thức được ánh mắt của mình có hơi kỳ lạ bèn nhanh chóng thu lại cảm xúc, “Có lý.” Anh mơ hồ đáp lại. Vừa rồi Lan Khâm nhìn Lý Trạch Phân như thế là vì anh phát hiện những hình ảnh mà Lý Trạch Phân dùng để ẩn dụ cho hung thủ… Trò chơi thu thập con dấu, vật kỷ niệm, tác phẩm nghệ thuật, đây đều là những hình tượng vô cùng tốt đẹp nhưng lại ẩn chứa sự tương đồng với bóng tối ghê tởm. Tuy đã làm cảnh sát nhiều năm như thế rồi, đừng nói là anh em trong đội, ngay cả bản thân anh cũng ít nhiều sẽ dùng như từ ngữ xấu xa, đây đều là chuyện bình thường không có gì đáng để ý. Nhưng… ngữ khí và vẻ mặt của Lý Trạch Phân lúc ví von những từ này thật sự quá đặc biệt, đặc biệt đến mức Lan Khâm không cách nào hiểu nổi. Nếu là người bình thường khi so sánh như thế, trên mặt sẽ có nét trào phúng, cười nhạo, xem thường, căm hận, buồn nôn, nhưng trên mặt Lý Trạch Phân hoàn toàn không có những thứ đó. Lúc lấy trò chơi thu thập con dấu so sánh với còng tay, đồ tùy thân của nạn nhân so làm vật kỷ niệm, cái chết của Trịnh Bân như một mảnh ghép bị đánh mất của tác phẩm nghệ thuật, trên mặt Lý Trạch Phân chỉ có nụ cười khẽ, trong ánh mắt thậm chí còn có một tia vui vẻ và… tán thành. Không sai, tán thành. Một cảnh sát vô thức toát ra sự tán thành đối với hành vi của một tên tội phạm. Nghề cảnh sát này là mã hậu pháo*, chỉ có thể đến sau, dùng những manh mối còn để lại để tìm ra chân lý sự thật. Nhưng người biết rõ sự thật như thế nào nhất, trừ hung thủ ra chỉ có người thân cận với hung thủ nhất. (*) Mã hậu pháo: Một thuật ngữ trong cờ vua, ý chỉ ban đầu cứ nghĩ mình đã dẫn đầu cuộc chơi, nhưng sau đó lại bị một số tình huống thực tế mà làm cho ngã ngựa. Kỳ binh… Chẳng lẽ ý của Cục trưởng Chu là đây sao? Suy cho cùng thì cô ấy cũng là một bác sĩ cấp cao từ Chính phủ, sao lại phải trở về nước để làm một cảnh sát hình sự chứ?” Gần đây Chính phủ đã thúc đẩy phát triển đất nước thông qua khoa học và giáo dục, tất cả các trường Đại học danh tiếng khắp nơi đều đang tuyển dụng nhân tài từ các ngành với mức lương rất cao, như thế chẳng phải tốt hơn nhiều so với nghề cảnh sát sống chết khó lường hay sao? Cho dù là có mơ ước làm cảnh sát thì sau khi ăn nên làm ra cô ấy cũng hoàn toàn có thể đến Cục điều tra làm cố vấn, sao phải lập tức đến Trung tâm Giám định Tư pháp ở tuyến cơ sở làm chứ? “Trong 3 khả năng này, cô thích cái nào nhất?” Giọng nói của Mao Lệ kéo Lan Khâm về từ đống suy nghĩ hỗn độn. “… Cái thứ ba.” Giọng nói Lý Trạch Phân vang lên ở bên cạnh. Lan Khâm khẽ lắc đầu, cố gắng chặn lại suy nghĩ của mình để bắt kịp tiến độ cuộc thảo luận: “Suy đoán cũng chỉ là suy đoán, đến khi có bằng chứng rõ ràng nên cứ giữ ở đó đi. Trước khi tìm ra được những nạn nhân khác thì trọng tâm điều tra vẫn đặt như cũ dựa theo những manh mối hữu hiệu hiện tại. Thi thể của Viên Vọng Hải bị bảo quản trong hầm băng ở đâu, chỗ giam giữ hắn là nơi nào, ai đã bỏ vali vào cốp xe, có liên quan gì đến chuyện Địch Triển giấu giếm không. Ngoài ra còn phải điều tra lại vụ án cướp của giết người ở khu Tân Phong một lần nữa…” “10 giờ sáng mai Địch Triển sẽ đến Cục điều tra để thẩm vấn, những hành khách khác cũng sẽ đến trong vòng 2 ngày nữa. Anh Trương sẽ chịu trách chịu chuyện này,” Anh nhìn Lý Trạch Phân, “Cô đi với tôi tập trung điều tra vụ án ở khu Tân Phong trước. Tôi cảm thấy cái chết của Viên Vọng Hải có gì đó không giống với những người khác.” “Được.” Lý Trạch Phân đáp. “Đúng rồi,” Lan Khâm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, “Sao sáng nay cô lại phải gọi xe ở công viên Long Thê vậy? Chẳng lẽ nhà cô cũng gần đây sao?” Lý Trạch Phân đợi câu hỏi này cả một ngày, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Cô đã sớm chuẩn bị câu trả lời: “Vì mưa to nên tôi bị kẹt ở trạm xe buýt, suy nghĩ vài thứ nên vừa lúc thấy xe đến trạm công viên Long Thê bèn bước lên luôn, định kiểm tra vài chuyện trước khi đi làm.” “Nghĩ đến chuyện gì?” Lan Khâm hỏi theo. “Sau lưng Trịnh Bân có một vết bầm tím, chắc chắn không phải là do tai nạn giao thông hay bị giam cầm gây ra. Tôi đi một vòng ở công viên Long Thê, cuối cùng đã tìm được nguyên nhân. Tuy chỉ dựa vào ảnh chụp thì không thể hoàn toàn chắc chắn được, nhưng vết bầm đó hẳn là do mép băng ghế đá trong rừng cây gây ra.” “Băng ghế đá ư?” “Đúng vậy. Sau khi ông ta thoát khỏi nhà vệ sinh thì không hiểu vì sao lại ngã một phát, đập vào mép trên của băng ghế đá. Cú ngã không nhẹ, vì vậy sau đó ông ta đi xuống cầu thang mới loạng choạng như thế.” “Ngã một phát.” Lan Khâm rơi vào trầm tư, dường như đang cân nhắc xem manh mối này liệu có giá trị không. Lý Trạch Phân thầm đếm nhẩm thời gian, chờ sau 3 phút mới thức tỉnh anh: “Đúng rồi đội trưởng Lan, tôi có chuyện phải nói với anh.” “Chuyện gì?” Lan Khâm khẽ nhíu mày, không biết là vì đang sợ việc Lý Trạch Phân sắp nói hay là vì bị cắt đứt lúc đang suy nghĩ. “Tôi muốn xin nghỉ phép 1 tuần đến ngày 26 tháng 10.” Nói là thương lượng, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn rằng Lan Khâm sẽ đồng ý, “Trong nhà có chút chuyện.” Đúng là sợ cái gì thì cái đó lại đến. Lan Khâm xoa mi mình, trong giọng nói mang theo nét không vui: “Lại xin nghỉ? Nhà cô có quặng mỏ hay ngai vang đang chờ cô về kế thừa à?” Thật đúng là sợ cái gì đến cái gì. Lan Khâm bóp lấy mi tâm, khẩu khí trong mang theo một chút không vui: “Lại xin nghỉ? Nhà cô có mỏ hay ngai vàng đang đợi cô về thừa kế sao?” “Ừ.” “…?” “Anh họ kết hôn, tôi phải tham dự lễ cưới.” Nếu không thì có trời mới biết đám phóng viên kia sẽ lại viết ra tin tức quốc gia quái quỷ gì nữa. “… Hôn lễ ở nơi khác à?” “Ừm, ở Lạc Dương. Tôi nhất định sẽ về trước ngày 31.” “… Thôi được rồi, để tôi đi xếp lại ca làm.” Lan Khâm thở dài, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. “Cảm ơn đội trưởng Lan.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]