Nhật Thiên im lặng, chú Tần lại kinh ngạc nhìn tôi rồi hỏi nhỏ: “Tiên sinh?”
Tôi chớp chớp mắt với chú rồi vẫy tay về hướng rừng cây nhỏ sau lưng chú Tần: "Mấy con sói con bên kia cũng qua đây đi, đừng trốn nữa, hơn nửa đêm mà tròng mắt cứ chớp chớp ánh xanh, đứng xa cũng thấy nữa."
Chú Tần kéo tay tôi, bối rối không biết làm sao để tôi 'tắt đài', nhiều người thế này chú cũng ngại hôn tôi..... Nhầm, chú cũng ngại bịt miệng tôi lại.
Đám chó săn bước ra.
Được ghê nhỉ, theo tình hình hiện tại thì chúng tôi đang bị bao vây bởi tám chín thằng cao to lực lưỡng, dù có là đánh nhau đầu đường xó chợ thì chuyến này cũng dữ nhiều lành ít, huống chi bọn chúng đều chẳng phải là người thường, nếu tối nay tôi vẫn có thể trở về lành lặn thì sáng mai tôi nên lết vô chùa thắp hương.
Tôi nhác thấy dòng xe cộ qua lại ở tít xa sau lưng chúng, tôi tự hỏi liệu không biết có ai để ý thấy một chiếc ô tô bị hỏng hóc do đâm vào thân cây hay không.
Nhật Thiên nói: “Mày căn bản không biết ngài Tần đây đã làm chuyện gì.”
Gã nói rất có lý.
Từ khi tôi và chú Tần quen nhau đến nay, tôi chưa từng tìm hiểu sâu về chú, những chuyện chú đã làm, chú không kể với tôi dù chỉ là một chút.
Tôi nói với Nhật Thiên: “Thì mày nói đi rồi tao biết.”
Nhật Thiên: “.....”
Một tên đàn em có tiếng nói của Nhật Thiên đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-thanh-ma-nho-cua-thang-ban-phai-lam-sao-day/3493955/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.