Mẹ nó vụ này xấu hổ vãi.
Tôi đối diện với ánh mắt nghi ngờ của chú Tần, thẳng thắn thành khẩn giải thích với chú: “Đây là điện thoại của anh họ em, em để quên điện thoại ở nhà rồi.”
Chú Tần lạnh nhạt đáp: “À.”
Tôi biết chú không tin, ai bảo lý do gì đâu mà sứt sẹo xĩu, bản thân tôi còn không tin thì nói chi là chú.
Nhưng đó là sự thật mà!
Chú Tần lại nói: “Tôi không hỏi điện thoại em đang ở đâu, tôi hỏi người này là ai.”
Tôi đành phải khai báo đúng sự thật: “Chị dâu em.”
Chú Tần: “.....”
Tôi thấy mình nói đúng mà, chuẩn không cần chỉnh.
Tôi đoán chắc người gọi là anh họ, anh gọi để hỏi xem tình hình thế nào rồi, không có gì to tát nên tôi nhờ chú bắt máy giùm để loại bỏ sự nghi ngờ của chú.
Chú Tần ấn nghe rồi mở loa ngoài, âm lượng đủ cho tôi nghe rõ.
Người ở đầu dây bên kia vội vã hỏi: “Em sao rồi!”
Tôi nhận ra đó là giọng của anh họ, loa bên kia hơi ồn, chắc đang ngồi trong xe, tôi còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng nói oang oang của ba mình, đoán chừng là hai người đã gặp được nhau và đang trên đường đến đây.
Chú Tần: “Ừm.....Chào cậu?”
Anh họ: “Tôi gọi lộn số hay……”
Chú Tần: “Em ấy đang lái xe nên tạm thời không thể nghe máy.”
Anh họ nao nao, hỏi: “Anh là ma cà rồng kia đó hả?”
Chú Tần trả lời anh: “Ừ....”
Dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-thanh-ma-nho-cua-thang-ban-phai-lam-sao-day/3488572/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.