Tiếng động kia vang lên được một hồi, cuối cùng cũng ngừng lại.
Tôi gian nan quay đầu thêm lần nữa, đập vào mắt tôi là gương mặt mỏi mệt của chú Tần và dáng vẻ có hơi nhếch nhác của chú ấy. Chú để ngón trỏ lên trên môi ý bảo tôi im lặng, đừng hoảng sợ.
Tôi cũng muốn hoảng sợ lắm.... Nhưng miệng tôi còn đang bị dính băng keo, rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể hoảng sợ được....
Chú Tần ghé sát vào tai tôi, thì thầm: “Tôi biết em có rất nhiều điều muốn hỏi, chạy ra khỏi đây trước rồi tôi sẽ giải thích đàng hoàng cho em sau.”
Tôi gật đầu, cũng chỉ có thể gật đầu.
Chú gì ơi, xé băng keo cho tôi trước đã chú.
Hiển nhiên, chú Tần không chú ý đến ánh mắt cầu xin của tôi, chú kéo tôi dậy mà không chịu cởi trói cho tôi, cứ thế ôm tôi vào lòng rồi lùi về cửa sổ.
Thành thật mà nói, tôi thấy nếu chú chịu buông tôi xuống thì chúng tôi sẽ chạy nhanh hơn nhiều.
Mang thêm một đứa không thể biến thành dơi như tôi rồi chui qua khe cửa, trốn ra ngoài là bất khả thi, chú Tần rón rén đẩy cửa sổ, cố gắng để không phát ra tiếng động.
Kích thước của cửa sổ này đủ cho người trưởng thành chui qua, thế tôi mới nói đám sói con kia thiếu tay nghề. Nếu đứa bị tóm muốn chạy thì đã chạy đi mất tăm.
Cửa sổ chỉ hé được một khúc, chốt khóa thì bị rỉ sét cứng ngắc, khá khó để kéo ra, có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-thanh-ma-nho-cua-thang-ban-phai-lam-sao-day/3433710/chuong-27.html