Tôi lên xe, chú Tần hỏi tôi: “Hai người vừa nói gì với nhau thế? Tôi thấy cái người đó trông rất vui.”
Tôi còn đang rầu thúi ruột tính nghỉ việc đây nè, tạm thời không biết phải trả lời chú thế nào.
Chú Tần: “Tôi hiểu rồi, em không thích gã.”
Tôi suy nghĩ, kìm không nổi nên hỏi chú: “Em có bảo chú khỏi đón em rồi mà?"
Chú Tần cười cười: “Tôi lo cho em... Em không vui à?”
Tôi thở dài: “Đâu có.”
Chú Tần nhướn mày: “Em khó đoán thật đấy.”
Ồ quao.
Lần đầu tiên trong đời có người bảo tôi khó đoán!
Ba mẹ chê cái tính tôi thẳng như ruột ngựa, không nín được cái mõ hỗn, XX với đám bạn thì toàn nói tôi vô tâm, chẳng bao giờ để tâm tới chuyện gì.
Tôi hơi cảm động.
Đương nhiên rồi, một con người sâu sắc như tôi sao mà dễ đoán được!
Chú Tần hiển nhiên không hiểu tôi đang nghĩ gì, chú hỏi: “Mai tôi gọi cho em nhé?”
Tôi nghĩ ngợi.
Mai tôi phải đi theo ba, bác cả với anh họ nguyên cả ngày, nếu lỡ để cho họ biết chắc họ sẽ giã tôi nhừ tử mất.
Chú Tần thấy tôi im lặng thì bèn nghiêng người, quay xuống nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương nài nỉ.
Tôi quen ngồi ghế sau rồi, chú vừa xoay lại nhìn tôi với mắt rầu rĩ là tôi thấy căng thẳng ngay.
Nhiêu đó tuổi rồi mà còn tỏ ra dễ thương cái gì chứ!
“Một cuộc thôi mà.” Chú hỏi “Không được sao?”
“Không được.” Tôi từ chối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-thanh-ma-nho-cua-thang-ban-phai-lam-sao-day/3433515/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.