Anh trai thả thính ghê thiệt nha, người bình thường ai mà chịu cho nổi?
Tôi cũng là người bình thường thôi mà.
Tôi thấy tội lỗi với thằng bạn nối khố của tôi quá, lần đầu còn coi như lầm lỡ, lần hai thì thôi dẹp mịa đi.
Tôi cũng rất hổ thẹn với công ơn nuôi dưỡng của tổ quốc, tôi đã gục ngã trước sắc đẹp của anh, sà vào cám dỗ không một chút do dự.
Không biết là do chiếc giường này quá thoải mái hay là do nguyên nhân kỳ lạ nào đó, nói chung là sáng hôm sau tôi dậy trễ, đồng hồ sắp nhỉnh tới mười giờ rồi.
Tôi còn chưa xin nghỉ.
Sếp tôi cái gì cũng tốt, mỗi tội dữ như chằn, tới trễ hai phút là phải nghe tiếng chửi cực chill của ổng hết nửa tiếng đồng hồ, nay tôi trễ làm cũng hai tiếng rồi vậy mà chưa có ai gọi á?
Tôi chủ động gọi cho sếp.
Sếp bắt máy, ổng vừa mở miệng đã hỏi thăm tôi: "Thấy ổn hơn chưa?"
Tôi: "Dạ?"
Sếp: "Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo cho công việc."
Tôi: "......"
Gì vậy??
Hình như có ai đó đã xin nghỉ giùm tôi rồi, chắc là anh trai.
Tôi không cầm theo quần áo để thay, bộ đồ cũ thì quăng đâu mất rồi, ồ, có một bộ đồ ngủ đặt trên đầu giường, chắc là anh trai đã để sẵn cho tôi.
Nhắc mới nhớ, ngủ một giấc dậy là ổng lại biến đâu mất tăm.
Thiệt chứ, cái gì ổng cũng tốt hết đó, trừ cái thói cứ ngủ xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-thanh-ma-nho-cua-thang-ban-phai-lam-sao-day/3433508/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.