Tới giờ tôi vẫn đang hoang mang vỗn lài.
Tôi chả hiểu thằng bạn mình bị gì luôn.
Trước đó nó cứ trốn tôi, như đang giận tôi ấy, gọi điện cũng không nghe, đi đường mà lỡ gặp thì cũng giả vờ như không thấy tôi.
Tôi tự hỏi bộ nó uống lộn thuốc hay gì, làm tôi ngày nào cũng thấp thỏm bất an.
Tôi cũng không hiểu sao nó lại giận tôi. Tôi quen nó từ hồi tiểu học, lúc đó nó dễ thương lắm, mập mạp hồng hào, bị cái là không thích nói chuyện, hình như cũng không có ba mẹ đưa đón, hay bị người ta bắt nạt lắm. Còn ba tôi là huấn luyện viên tán đả**, mỗi lần họp phụ huynh là ông lại ngồi trên dãy đầu của lớp, nhìn từ sau như cái núi nhỏ vậy, cực kỳ đáng sợ, vậy là chả có ma nào ở trường dám trêu chọc tôi.
Khi đó tôi thấy thằng nhóc này đáng thương quá nên cũng bảo bọc nó mấy năm, tới lúc lên đại học thì chúng tôi cũng học chung trường. Hơn mười mấy năm thăng trầm, không có nó thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao đây nữa.
Tôi đang định cuối tuần này sang chung cư của nó hỏi cho rõ ràng, kết quả là tối hôm qua, lúc công ty tôi vừa tan tiệc, tôi đứng chờ taxi với một tên đồng nghiệp cực kỳ lắm mồm, tình cờ nhìn thấy nó.
Vẻ mặt nhăn nhó của nó như kiểu vừa ngốn xong mười lon cá trích hộp, nó trừng tôi hung dữ, tưởng đâu nó sẽ lao lên chơi tay đôi với tôi tới nơi.
Nó nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-thanh-ma-nho-cua-thang-ban-phai-lam-sao-day/3433502/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.