Lạc Vĩ Vĩ chọn căn phòng, ngoại trừ diện tích lớn ra, hợp tâm ý cô nhất lại là ban công lộ thiên kia.
Lúc ban ngày có thể ngắm cảnh, ban đêm có thể ngắm sao, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển, đối với loại người lười ra khỏi chăn như cô mà nói, thật sự rất mãn nguyện. Bởi vì, cô một nhắm mắt, có thể giả vờ mình đang ở bên bờ biển rồi.
Lạc Vĩ Vĩ giúp Lục Thi Duy rửa chén, trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại nhớ điều đã đánh mất kia.
Lục Thi Duy cũng nhớ tới chút chuyện, hôm nay nghĩ đến những chuyện kia vẫn đang quấy nhiễu Lạc Vĩ Vĩ, vì vậy nàng nói: "Lạc Vĩ Vĩ, lúc trước mình sai rồi, mình nghĩ cậu chỉ để ý đến bản thân, cho nên muốn kiên trì comeout, bây giờ suy nghĩ một chút, cậu chỉ là muốn cùng một chỗ với mình, mình căn bản không nên trách cậu."
Lạc Vĩ Vĩ đang rửa bát bỗng dừng lại một chút, vòi nước trút xuống, vẩy bọt nước trong bồn. Lạc Vĩ Vĩ khóa van lại, quay đầu nhìn về phía Lục Thi Duy, cười lắc đầu, "Chuyện đó căn bản không có đúng sai, lúc đó chúng ta cũng không thể đứng ở góc độ của đối phương mà nghĩ, chỉ thấy đối phương không tốt, mà quên mất những chỗ tốt, cho nên mới bỏ lỡ."
"Cậu trách mình không?"
"Còn cậu? Cậu trách mình không?"
Nhìn nhau cười cười, đáp án không cần nói cũng biết.
Chúng ta đều từng có một thời trẻ, đối với quá khứ có phần cố chấp, tự nhiên, cũng sẽ có chút buông lơi.
Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/1757887/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.