Bỗng dưng rất nhớ cậu, cậu đang ở nơi nào, đã từng hạnh phúc hay uất ức chưa?
Bỗng dưng rất nhớ cậu, bỗng dưng sắc bén nhớ lại, bỗng dưng mơ hồ con mắt...
Lục Thi Duy cái gì cũng không nói, yên lặng cúp điện thoại.
Sao tôi lại không nhớ đến cậu chứ? Nhưng mà... Chúng ta đã tách ra lâu đến như vậy rồi, đã cách xa đến như vậy rồi...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thi Duy vẫn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng, cho nên nàng không đành lòng nhìn nhật ký trò chuyện. Bởi vì nàng biết, dù có là sự thật thì cũng chẳng nói lên được điều gì cả, có lẽ, Lạc Vĩ Vĩ chỉ nông nỗi bất chợt mà thôi.
Thế nhưng, lúc nghỉ trưa nàng lại nhìn thấy dãy số lạ kia hiện lên màn hình điện thoại một lần nữa, không hiểu sao nàng chợt thấy căng thẳng, tim đập đến lợi hại, điện thoại vang lên hồi lâu mới chậm chạp bắt máy.
"Lục Thi Duy..."
Là Lạc Vĩ Vĩ.
"Mình đang ở trước cổng một trường cậu, mình tìm không thấy cậu..." Thanh âm của Lạc Vĩ Vĩ uể oải, trong giọng nói lộ ra vẻ uất ức và thất lạc vô hạn.
"..." Lục Thi Duy không thể tin vào tai mình, lại là mơ sao?
"Mình tìm không thấy cậu..." Lạc Vĩ Vĩ lặp lại.
Lục Thi Duy mới mở miệng, cũng có chút nghẹn ngào, "Sao cậu vứt bỏ mình?"
Lạc Vĩ Vĩ mê mang không biết trả lời như thế nào, đúng vậy, sao mình lại vứt bỏ cậu. Cho nên mình mới khổ sở như thế, hối hận như thế, muốn gặp cậu như thế, mình vẫn thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/1757882/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.