Lúc Lục Thi Duy trở lại, Lạc Vĩ Vĩ còn đang ngồi trên ghế sô pha ngẩn ngơ nhìn tấm thiệp. Cái gì cũng nhớ không được, mỗi lần cô cho là mình muốn nhớ tới, đáy lòng lập tức sẽ có một thanh âm nói với cô, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, có mệt hay không hả, nếu như nhớ không được thì không cần phải tiếp tục xoắn quýt nữa.
"Tự dưng ngẩn ngơ ra vậy?" Lục Thi Duy đem bữa tối vừa mua về để lên bàn, "Tôi mua móng heo nướng cho cậu rồi." Vừa dứt lời, còn chưa kịp nhìn phản ứng của Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy đã nhìn thấy tấm thiệp mừng kia trước.
Nàng lập tức ý thức được đó là cái gì. Bởi vì trong mấy năm qua, nàng từng không chỉ lấy ra xem một lần, hơn nữa coi nó như là tấm thẻ kẹp sách bên trong quyển sách mà nàng từng yêu thích.
Thì ra cậu nhỏ gửi cho nàng vật này. Lạc Vĩ Vĩ vì sao hỏi cũng không hỏi một tiếng mà mở ra xem? Lục Thi Duy có loại cảm giác bị người ta phát hiện bí mật mà thẹn quá hóa giận, nàng không biết Lạc Vĩ Vĩ có nhớ ra cái gì đó hay không, trong lòng muốn trách cứ Lạc Vĩ Vĩ vừa ngẩng đầu trong nháy mắt đã tiêu tan.
Lạc Vĩ Vĩ đã bắt đầu gặm móng heo, vừa ăn vừa nói: "Lục Thi Duy, có phải cậu có việc lừa tôi không?"
Lại nữa! Nhưng Lục Thi Duy biết rõ lúc này không thể chạy thoát, rõ ràng mà, Lạc Vĩ Vĩ hỏi chỉ có thể là sự kiện kia. Về những năm đó, về cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/1757870/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.