Chương trước
Chương sau
Thanh âm kia đứt quãng, một mực văng vẳng bên tai, Lạc Vĩ Vĩ muốn quay đầu lại xem rút cuộc xảy ra chuyện gì, nhìn xem là người điên nào nửa đêm không về nhà mà ở bãi đậu xe khóc lóc, nhưng lại có chút sợ sệt, giống trong phim kinh dị luôn diễn như vậy, nhân vật nữ chính lòng hiếu kỳ đột phá phía chân trời, sau đó các loại thủ đoạn tìm đường chết.
Nhưng tục ngữ nói, rượu mạnh làm gan con người ta lớn hơn, mượn men rượu tiếp sức để quay đầu lại, lại men theo nơi phát ra thanh âm vừa rồi——
"Sao em lại ở đây?" Cô nói với người trước mắt.
Lạc Vĩ Vĩ thở phào một hơi, đêm hôm khuya khoắt quả nhiên không thể tự mình dọa mình.
"Tình huống này của em là sao vậy?" Lạc Vĩ Vĩ cúi đầu nhìn Vương Đông Thanh trước mặt.
Vương Đông Thanh dựa lưng vào cây cột ở bãi đậu xe ngồi xổm dưới đất, sau khi nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ lại càng khóc dữ tợn hơn trước.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn trái nhìn phải, lại nhìn đồng hồ, kéo Vương Đông Thanh từ trên mặt đất đứng dậy, "Em muốn khóc thì cũng đừng có khóc ở đây chứ, tốt xấu gì cũng hơn nửa đêm rồi lại đi dọa người khác. Vừa rồi thiếu chút nữa chị bị em hù chết." . Ngôn Tình Sắc
"Ồ..." Vương Đông Thanh nghe lời theo cô leo lên xe, sau khi leo lên xe lại tiếp tục khóc.
Lạc Vĩ Vĩ rất là bất đắc dĩ, cùng đứa nhỏ này quen biết chưa bao lâu, đây đã là lần thứ hai ở trên xe cô khóc rồi. Cô cầm khăn tay đưa cho Vương Đông Thanh lau nước mắt, Vương Đông Thanh không nhận, cô không thể làm gì ngoài là tự mình làm.
Đợi đến lúc tâm tình Vương Đông Thanh ổn định, cô mới lại hỏi: "Em ở đây bao lâu rồi? Vẫn luôn khóc như thế kia à?"
Vương Đông Thanh lắc đầu, "Không, nhìn thấy xe chị mới bắt đầu khóc." Nếu như Lạc Vĩ Vĩ không có trở về, vậy nhỏ khóc cho ai xem đây? Đó không phải thành giả ngu sao.
"..." Lạc Vĩ Vĩ bị đứa nhỏ chọc tức trả lời đáp lại, "Chị thấy sao không ai báo cảnh sát vậy chứ." Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Vương Đông Thanh chính là một đứa bé, tựa như chúng ta khi còn bé vấp ngã, nếu như người lớn không có ở đây liền tự mình đứng lên, một khi có người lớn ở đây khẳng định sẽ khóc rất bi thảm. Nếu như Vương Đông Thanh thật sự không quan tâm ở nơi này khóc cả đêm, đoán chừng không dọa người khác chết cũng phải bị người khác mắng chết rồi.
Lại thút tha thút thít nửa phút Vương Đông Thanh mới lau mặt, bỗng nhiên nói: "Được rồi, em không sao rồi, về thôi." Nói xong làm bộ muốn xuống xe, nhưng động tác lại chậm hơn so với bình thường một chút. Dựa theo lẽ thường mà nói, Lạc Vĩ Vĩ nhất định sẽ không thả nhỏ đi dễ dàng như vậy, nhất định phải hỏi nhỏ rõ ràng là có chuyện gì xảy ra, nhỏ đang hy vọng như thế, mà Lạc Vĩ Vĩ cũng thực sự làm như vậy.
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy mình có chút sắp phát điên, này là cái gì cùng cái gì vậy, đêm hôm khuya khoắt ở bãi đỗ xe khóc, khóc xong cái cũng không nói lại muốn đi, lòng hiếu kỳ đã bị câu lên, không hiểu sao có thể an tâm đây?
Lạc Vĩ Vĩ kéo tay nhỏ lại, "Em chờ một chút... Em có ý gì, tự dưng khóc cả buổi, khóc xong liền đi... Em nói rõ cho chị."
Vương Đông Thanh vốn lắc đầu, vẻ mặt không muốn nói, sau đó vừa cười nói với Lạc Vĩ Vĩ: "Quên mất hôm nay là sinh nhật chị, vô cùng xin lỗi. Sinh nhật vui vẻ."
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm em khóc thành như vậy, không phải lỗi của chị, là có lỗi với chính em đó đứa ngốc. Về phần nói sinh nhật vui vẻ, Lạc Vĩ Vĩ một chút cũng không vui vẻ, ngược lại là có chút mệt mỏi, trong lòng muộn phiền.
Lạc Vĩ Vĩ âm thầm thở dài một hơi, vừa nhìn về phía Vương Đông Thanh, ngữ khí không tên dịu đi rất nhiều, "Em có thể nói cho chị biết em làm sao vậy hay không?" Thật ra bỏ đi những lúc cái miệng cô thiếu nợ, thời điểm cô dỗ dành người khác, cũng thật sự giống chuyện này.
Vương Đông Thanh cũng thở dài, đầu cúi xuống thấp hơn, than xong lại than, cuối cùng lắc đầu nói: "Có nói chị cũng sẽ không hiểu." Lạc Vĩ Vĩ không phải nhỏ, làm sao có thể hiểu được cảm nhận của nhỏ, những người lớn thường nói "Tôi hiểu được bây giờ em cảm thấy như thế nào" thật ra cũng chỉ là nói bậy mà thôi. Trên đời này mỗi người đều là cá thể độc lập, không có người nào thật sự hiểu ai đó hoàn toàn cả, cái gọi là cảm đồng thân thụ cũng là xây dựng trên cơ sở những gì đã trải qua tương tự như vậy để nói. Nói cho chính xác những người đó, là có thể nói dối nhỏ.
Lạc Vĩ Vĩ nhíu mày, lúc trước nhìn thấy bạn gái Vương Đông Thanh, cũng từ Vương Đông Thanh nghe được một số việc giữa hai người, từ ngày quen biết tới giờ Vương Đông Thanh vẫn luôn là vì một chuyện này mà khóc, cho nên lần này có lẽ cũng không ngoại lệ. Nhưng mà Vương Đông Thanh nói một câu như vậy, Lạc Vĩ Vĩ đã im lặng trong chốc lát, cũng suy tư trong chốc lát.
Cô nói: "Tuy chị không thể hiểu được cũng như không thể biết được những đau khổ mà em đã trải qua, nhưng mà em có thể nói cho chị nghe, coi như chị cái gì cũng không giúp em được, nói ra cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều."
Vương Đông Thanh lại lắc đầu, "Em sẽ không nhắc đến chuyện của cậu ấy nữa, từ giờ trở đi em phải học cách buông xuống, trên đời này ai xa ai rồi cũng sẽ sống thôi, cứ việc bây giờ em khó chịu muốn chết đi được."
Lạc Vĩ Vĩ không nói chuyện, lẳng lặng lắng nghe. Đèn trên mui xe lại chớp tắt mấy lần, Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ lan man, ngày mai nhất định phải gọi điện cho bên cơ sở vật chất để sửa đèn.
Vương Đông Thanh thấp giọng nói tiếp: "Nhưng mà... Có một cách có lẽ có thể giảm bớt một chút đau khổ..."
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng hỏi: "Cách gì?"
Vương Đông Thanh quay đầu nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ cũng quay đầu nhìn nhỏ, sau đó nhỏ từ từ tới gần Lạc Vĩ Vĩ, hai má gần như muốn chạm vào nhau, nhỏ nói: "Ví dụ như... Như vậy..." Cách tốt nhất để quên một đoạn tình cảm, đương nhiên chính là mở ra một đoạn tình cảm mới.
Mắt thấy miệng Vương Đông Thanh sắp đến gần, Lạc Vĩ Vĩ sợ đến rúc sâu vào trong ghế, nghĩ thầm quả nhiên lúc trước giả vờ khóc lóc là lừa gạt người mà, đây mới thật sự là mục đích thật sự của nhỏ a a a a a, thiếu chút nữa là bị lừa rồi. Lạc Vĩ Vĩ kinh hô: "Chị có người trong lòng rồi!"
Thân thể Vương Đông Thanh hơi khựng lại, Lạc Vĩ Vĩ buông lỏng một hơi, lại kéo ra một chút khoảng cách, tránh khỏi một kiếp này.
"Cô ấy sao?" Vương Đông Thanh cười cười, sau đó đưa tay chỉ phía trước xe.
Sau đó Lạc Vĩ Vĩ theo hướng ngón tay của nhỏ mà nhìn sang, lại ngây người, chỗ đó không có gì cả. Không phải nói người, quỷ cũng không có.
"Ai cơ?" Lạc Vĩ Vĩ quay đầu lại nhìn Vương Đông Thanh, cảm giác mình sắp tỉnh rượu rồi, nơi đó rõ ràng không có ai, là Vương Đông Thanh nói bậy nói bạ, vẫn là... Lạc Vĩ Vĩ không dám suy nghĩ nhiều.
"Vừa rồi chỗ đó rõ ràng có một cô gái... Còn nhìn chằm chằm vào chị rất lâu, em nghĩ là chị biết cô gái đó, cho nên mới từ chối em." Vương Đông Thanh càng nói càng thấy hoảng sợ, nhỏ dám khẳng định vừa rồi mình đúng là nhìn thấy một cô gái, bằng không sẽ không buông tha cho Lạc Vĩ Vĩ dễ dàng như vậy.
"Em hoa mắt à..." Lạc Vĩ Vĩ đánh bạo liếc nhìn, nữ quỷ cũng không có, đâu ra có cô gái nào!
"Thật sự có mà..." Phía lưng bỗng dưng truyền tới từng cơn ớn lạnh, Vương Đông Thanh không xác định được vừa rồi mình nhìn thấy người hay thấy quỷ nữa.
Lạc Vĩ Vĩ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nhìn Vương Đông Thanh, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Lại gạt chị... Em cho rằng chị sợ quỷ sao? Như thế thôi mà cũng bị em hù ư?" Nói xong chính cô cũng có chút chột dạ, tuy cô không sợ xem phim kinh dị, nhưng mà đã lớn như vậy rồi cũng chưa nhìn thấy quỷ bao giờ, chẳng qua là vừa nghĩ tới có lẽ quỷ thật sự có tồn tại, tim vẫn có chút đập nhanh.
Nhưng Vương Đông Thanh thái độ khác thường, ánh mắt bối rối nhìn Lạc Vĩ Vĩ một chút, lại nhìn phía trước, sau đó mãnh liệt nắm lấy tay Lạc Vĩ Vĩ nói: "Thật sự không có... Hôm nay thật sự một câu nói dối cũng không có, em thật sự quyết định buông bỏ người cũ rồi, không muốn giữ tình bạn thuần khiết với chị cũng là sự thật, vừa rồi chỗ đó cũng thật sự có người... Hoặc là... Nhưng mà... Em nghĩ mấy thứ này ngày mai nói sau đi, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi..."
Cái tay nắm lấy mình truyền đến ẩm ướt, Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Vương Đông Thanh thật sự —— sợ hãi.
Lạc Vĩ Vĩ vô cùng đồng ý gật gật đầu, hôm nay bãi đỗ xe có chút quỷ dị, lại chờ chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn là mau chóng về nhà tắm rửa đi ngủ thôi.
Cô đưa Vương Đông Thanh về nhà, dù sao cũng cùng một tiểu khu, cũng tiện đường. Vương Đông Thanh tâm tình vừa nãy khôi phục lại bình thường, lúc sắp rời đi thì nói với cô: "Em nói thật đó, bây giờ em độc thân, dù sao chị cũng độc thân, bằng không hai người chúng ta..." Trong lòng Vương Đông Thanh cẩn thận cân nhắc một chút, là nên nói chấp nhận chấp nhận, hay là nói thích hợp một chút? Hay là thử xem? Lại nói đến lúc hai người gặp nhau rất kịch tính, nhưng lại rất phù hợp với tiểu thuyết hoặc là tình tiết phim truyền hình, như là có lẽ phát sinh chút gì đó, nhưng dù sao cũng không có cảm tình trụ cột, cũng không thế nào hiểu rõ.
Nhưng không đợi Vương Đông Thanh nói cái từ cân nhắc kia ra, Lạc Vĩ Vĩ đã nói trước: "Chị là người bình thường." Coi như ý thức được mình thời còn học sinh từng thích nữ sinh nào đó, nhưng trước mắt mà nói, Lạc Vĩ Vĩ vẫn là muốn sinh hoạt bình thường như mọi người.
Vương Đông Thanh nghe xong xem thường liếc mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ, cười nói: "Đừng nói láo, chị một là cong, hoặc là cong ngay tại đây. Còn cả ngày nói em không có một câu nói thật, em thấy chị miệng mới đúng là chạy đầy tàu hỏa. Nếu chị không có khuynh hướng đó, sao lại làm bạn với em?"
Nhỏ nói không sai. Lạc Vĩ Vĩ cả buổi không tìm được lời để phản bác.
"... Được rồi được rồi em mau về nhà đi." Lạc Vĩ Vĩ chột dạ, nóng lòng rời khỏi.
Vương Đông Thanh lại gọi cô, do dự một chút mới cẩn thận từng li từng tí mà mở miệng nói: "Vừa rồi ở bãi đỗ xe... Chị thật sự không nhìn thấy ai sao?" Vừa rồi xảy ra chuyện đó, nói không thèm để ý quả thực là không thể nào.
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, thật sự không nhìn thấy. Nhưng nhìn ánh mắt Vương Đông Thanh chắc chắn như vậy, cô lại hoài nghi Vương Đông Thanh thật sự nhìn thấy cái gì đó, chẳng qua cô may mắn không nhìn thấy mà thôi.
Sau đó hai người đối mặt vài giây, cùng nhau im lặng, cũng cảm giác tối nay mình mất ngủ.
Mãi cho đến khi Lạc Vĩ Vĩ đến cửa nhà, còn có chút chưa hoàn hồn.
Cô tổng kết ngày sinh nhật hôm nay một chút, sâu sắc cảm thấy ngày hôm nay trôi qua quá muôn màu muôn vẻ rồi. Đối với người trải qua sinh nhật hai mươi mấy, hôm nay càng đáng ghi lòng tạc dạ. Không riêng gì bởi vì câu chuyện của Vương Đông Thanh xen giữa, cũng là ngày hôm nay bận bịu quá mức, cô cũng không kịp cảm nhận được cảm giác được mọi người chúc mừng, thì cũng sắp sang ngày mới mất rồi.
Cô nhớ lại sinh nhật năm trước, tuy cũng tăng ca, nhưng mà đêm hôm đó căn tin đặc biệt làm mì với nước sốt đậm đà, cô tốt xấu cũng coi như qua một ngày sinh nhật, nhưng mà hôm nay không có cái gì.
Cô như ngày thường mở cửa đi vào, đóng cửa lại sau đó đưa tay bật đèn trong phòng khách, thời điểm xoay người đặt chìa khóa lên tủ giày, ngẩng đầu nhìn thấy trên sô pha trong phòng khách có một bóng người, dọa cô sợ đặt mông xuống đất, chìa khóa cũng văng ra thật xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.