Lục Thi Duy liếc mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ nằm bên cạnh nàng, nghĩ thầm người nọ thật vô tư mà, tình huống này cũng ngủ được.
Thật ra thông qua bản đồ định vị nàng đã biết vị trí hiện tại của hai người cùng với đường về nhà rồi, chẳng qua là tầm nhìn thấp, lái xe không an toàn.
"Lạc Vĩ Vĩ?" Lục Thi Duy thăm dò gọi một tiếng, "Ngủ thật rồi? Đừng giả vờ, ngồi dậy nói chuyện đi." Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ không phản ứng, âm lượng lại tăng lên. Nàng sợ cô ở trong xe bị cảm lạnh.
Lạc Vĩ Vĩ giống như thật sự ngủ rồi. Lục Thi Duy định khởi động xe để bật hệ thống sưởi, theo bản năng nghiêng người qua, chưa kịp chạm tới chìa khóa, đã bị Lạc Vĩ Vĩ làm hoảng sợ trước rồi.
Lúc đó Lạc Vĩ Vĩ mơ màng thấy có cái bóng đen nhích lại gần mình, xuất phát từ bản năng phòng bị, đột nhiên mở mắt: "Cậu làm gì thế?"
"Sợ cậu lạnh, khởi động xe để sưởi ấm." Lục Thi Duy nói.
"Tôi không có ngủ, không lạnh."
"Không có ngủ? Vừa rồi tôi gọi cậu sao cậu không để ý?"
"Để ý cậu làm gì? Ai muốn nói chuyện với cậu trời..."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhớ tới Tùy Tâm, cả buổi sáng không thấy tin Tùy Tâm, điều này không bình thường tẹo nào, chiếu theo tính cách Tùy Tâm, đã gọi điện đến ngạc nhiên nói này kia từ lâu rồi.
"Sao hôm nay Tùy Tâm yên tĩnh thế không biết?" Lạc Vĩ Vĩ lẩm bẩm.
"Cậu gọi cho cậu ta xem, đứa nhỏ ngốc nghếch đó sẽ không đến chỗ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/1757823/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.