Tạc Dạ Tinh Thần gửi tới Yêu Tinh Áo Choàng một cáimặt khóc: “Yêu Yêu, đại cả của nàng muốn diệt ta khỏi trò chơi.” Sự thể ra nông nỗi này, Khâu Kiều Nhan cũng muốn cóchút bất ngờ: “Chắc do hiểu nhầm thôi, để ta hỏi lại sư huynh xem sao!” Cô ta lấy di động, gọi cho Khâu Kiêu Dương: “Anh!!!Sao anh lại đòi giết Tạc Dạ Tinh Thần?” Giọng trả lời hết sức ôn tồn: “Chẳng phải chính cậu tamuốn dùng tiền để giết bạn của anh trước sao? Vậy thì anh sẽ cùng cậu ta chơitới cùng.” “Là hiểu nhầm đấy ạ!” Khâu Kiều Nhan vội vàng giảithích. “Cậu ấy muốn giúp em giết Tiểu Ngược, rồi Thịnh Thế Hoan Đằng đột nhiênxuất hiện… Ah, nhắc đến người này lại tức chết, Thịnh Hoan bị làm sao thế? Saoanh ta lại giúp người n goài?” “Em lại gây sự gì với cậu ta thế? Anh đã dặn là phảitránh xa Thịnh Hoan ra kia mà?” Khâu Kiêu Dương hỏi lại với vẻ đầy trách móc. Khâu Kiều Nhan lúng búng: “Em không có.” “Thôi được rồi, không cần phải giải thích. Anh nói lạimột lần nữa, Sở Thịnh Hoan không phải dạng đàn ông cho em chòng ghẹo. Còn nữa,cũng đừng nhúng tay vào vụ việc Tạc Dạ Tinh Thần. Cậu ta đã lớn tiếng đòi giếtThịnh Hoan, anh không thể không ra tay giúp đỡ huynh đệ của mình. Mà Thịnh Hoancòn là quốc vương tiền nhiệm của nước Tề, đâu phải là người bình thường để aithích truy sát thì truy sát?” Khâu Kiêu Dương nói rất chậm, không nhẹ cũngkhông nặng, nói xong không đợi Khâu Kiều Nhan trả lời, liền dập máy. Khâu Kiều Nhan ngẩn người nhìn điện thoại di động túttút liên hồi, ngẩn ngơ một lúc, chợt nhận ra đoạn cuối lạc đề của câu chuyện.Rõ ràng là đang truy cứu việc Sở Thịnh Hoan giúp đỡ người ngoài hành hội, saoanh trai cô đột nhiên lại dẫn dắt câu chuyện sang một hướng khác. Kiêu Dương đáng chết, tự nhiên lại mắng mỏ mình. Khâu Kiều Nhan bực bội, nhìn lên màn hình, vừa nhìn đãmuốn thổ huyết. Đám người hiếu kỳ do Tạc Dạ Tinh Thần kéo đến khi lênthế giới gửi tin, giờ đang điên cuồng chém giết cậu ta, điểm hồi sinh rối loạn,thỉnh thoảng lại có người hét lên: “Mẹ kiếp, kẻ nào sử dụng kĩ năng quần sát, hại lão tửmất máu.” Dạng thức thi đấu trong Anh hùng rất phong phí. Ví nhưquốc chiến – không sát thương đối với người chơi cùng quốc gia; nội chiến –không sát thương người chơi cùng hành hội. Còn lại, phần lớn là dạng thức thiđấu mở rộng, nghĩa là nếu bị đánh thì có thể đánh trả hoặc đấu tay đôi. Nhưng cảnh tượng hỗn loạn không phải là lí do khiếnYêu Tinh Áo Choàng hộc máu, chẳng qua vì cô nàng phát hiện ra mình đang đứngngây người giữa đám hỗn loạn, với chiếc áo bảy sắc cầu vồng lôi thôi nhếchnhác. Vừa rồi Khâu Kiều Nhan không kịp chọn hồi sinh tại chỗ, nên bị hệ thốngtự động chuyển về điểm phục sinh, hồi sinh trong trạng thái yếu ớt, lại đứngngay giữa đám đông kia. Rợp trời lấp loá ánh đao kiếm, mặt đất vang rền tiếnghò reo, nhân vật mang tên Yêu Tinh Áo Choàng tay cầm pháp trượng, đứng ngâyngười giữa bãi cỏ. Cột máu vốn chỉ còn tí chút lại đã sắp cạn vạch. Cô ta cuống cuồng bỏ chạy, nhưng trong lúc vội vãkhông tránh khỏi sai lầm, vừa chạy được hai bước, liền hứng trọn đòn sấm sét domột vị pháp sư phóng lên không trung. Ầm ầm… Sấm rung chớp giật, gió nối mưa rơi và côngchúa Yêu Tinh ngã dúi ngã dụi. SHIT! Khâu Kiều Nhan tức phát khóc. Chưa bao giờ cô tađen như hôm nay, bị chém chết hai lần liên tiếp. Tất cả đều do kẻ tiện nhân Bỗng Dưng Muốn Chết kia hạingười! Khâu Kiều Nhan nghiến răng ken két, đột nhiên cảm thấy nhân vật ảo TiểuNgược này còn đáng ghét hơn tình địch Tô Liễu chưa một lần gặp mặt kia muônphần. Khâu Kiều Nhan ghét Tô Liễu, phải đi ngược về khoảngthời gian rất lâu rất lâu trước đó. Năm hai hai tuổi, Kiều Nhan quen Sở Thịnh Hoan và lậptức chết mê chết mệt trước vẻ đẹp trai lạnh lùng ấy. Không chút e dè, Kiều Nhanbám theo Thịnh Hoan mọi nơi mọi lúc nhưng kết cục thật bi thảm. Đối lại hai nămtrời yêu đơn phương, Sở Thịnh Hoan vẫn hoàn toàn dửng dưng, thậm chí còn chẳngbuồn nhớ mặt mũi cô ta. Năm hai lăm tuổi, Kiều Nhan quen Lâm Lập Triệt vànhanh chóng thấy thích vẻ bạch diện thư sinh, hiền lành dễ bảo của cậu. Nàongờ, trong một lần đi ăn cùng hành hội, khi Khâu Kiều Dương nói đùa là muốn gảcông chúa xinh đẹp nhất hành hội cho một người trong số bọn họ, thì Lâm LậpTriệt lắc đầu, thẳng thắn từ chối: “Không đời nào, em phải tìm bằng được ngườixinh hơn Liễu Liễu kia!” Thịnh Hoan còn tuyệt tình hơn nữa, với câu trả lời:“Đệ cũng xin thôi, tuy đệ vốn yêu cầu không cao, nhưng chí ít phải xinh bằngLiễu Liễu!” Tóm lại, cô ta chẳng thể nào sánh bằng người bạn gáitừ thủa thanh mai trúc mã của hai người bọn họ - Tô Liễu. Do vậy, Kiều Nhan thấy ghét Tô Liễu. Vẫn biết đơn giảnlà cái cớ của cánh đàn ông, nhưng sao cả hai lại cùng chọn một người, khiến côta thấy uất ức. Sau này, khi đã thân thiết với Lâm Lập Triệt và phát hiện racậu với Tô Liễu đang hẹn hò, Khâu Kiều Nhan đã dăm lần bảy lượt gọi điện chọctức Tô Liễu. Thoả mãn tính đố kị đàn bà, cô ta vui tựa mở cờ trong bụng. Nhưng giờ đây, Bỗng Dưng Muốn Chết còn đáng ghét hơncả Tô Liễu. Tô Liễu cùng lắm là dập điện thoại, còn Bỗng Dưng Muốn Chết, hếtlần này tới lần khác… bắt nạt cô ta. Khâu Kiều Nhan nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi chọn hồisinh tại chỗ. Trong ánh sáng mờ mờ, cô ta trông thấy một bóng áo xanh nhẹ nhànglướt tới. “Sư huynh!!!” Yêu Tinh Áo Choàng cố đứng dậy, chạythẳng về phía trước. Nhưng mới chạy được mấy bước, nội dung hiện lên trênkênh chat hiện thời khiến cô ta muốn tức điên lên. [Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Tiểu Ngược, nàng khôngsao chứ? [Hiện Thời] Bỗng dưng muốn chết: Nhờ Trời, độ bền củatrang bị vẫn còn 10%. Độ bền vốn là 100%, nhưng sẽ giảm dần theo số lần hysinh, và phải dùng Nguyên Bảo tới cửa hàng chỉ định, tìm NPC sửa chữa. [Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Ta sẽ sửa giúp nàng. [Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Người thành NPC từkhi nào thế? Sở Thịnh Hoan lặng thinh quan sát màn hình và gửi tinnhắn riêng cho Kiêu Dương Tự Hoả: “Quen nhau đã lâu mới biết huynh thích bọncon nít! Thế có cần đệ giúp một tay không?” “… Cần.” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, gửi tin lên kênh hiện thời. [Hiện Thời] Thịnh Thế Hoan Đằng: Tiểu Ngược, xin lỗivì đã tới muộn. Kiêu Dương nhờ ta gửi tới nàng một bộ trang bị. Vừa rồi mảitinh luyện bước cuối, nên mất chút thời gian. [Hiện Thời] Yêu Tinh Áo Choàng: Cái gì, là sư huynhgửi tới? [Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Yêu Yêu, thôi đi, cáigì cho qua được thì cho qua. Mà việc này vốn sai ở em, từ nay không được chènép Tiểu Ngược. [Hiện Thời] Yêu Tinh Áo Choàng: Anh, anh… vì một đứacon gái mà giết cả em mình… Anh được lắm, em sẽ mách mẹ! Tô Liễu đọc từng tin nhắn và đi từ ngạc nhiên này đếnngạc nhiên khác. Sao tình thế xoay chuyển 180 độ thế này? Mấy lần trướcKiêu Dương Tự Hoả có bảo vệ cô tới mức này đâu? Sao mới vài ngày không gặp… Lẽ nào ông trời muốn trêu chọc cô? Tô Liễu trầm ngâm. Sở Thịnh Hoan châm thuốc, thích thú nhìn màn hình. Áo xanh phấp phới, thiết giáp lạnh băng. Chàng pháp sưhào hiệp đang rạp mình trước nữ chiến binh ngạo nghễ, vẻ như đang hối lỗi. Gần đó là một đám người chơi có máu mặt đang cãi cọ.Rồi một nữ chiến binh trên đầu có hai chữ “Doanh Vũ” từ đâu chạy lại, tay lămlăm thanh đại phú. Sở Thịnh Hoan nheo mắt cười. Bởi với nick phụ Vô LiêuSát Sát Yêu, anh đã trở thành đại ca của Tiểu Ngược và Doanh Vũ. Hỏi có ngườianh nào đứng khoanh tay nhìn các em của mình bị bắt nạt kia chứ? Vừa may cóKiêu Dương Tự Hoả ngỏ lời, nên anh đã cứu được cả hai, với nick chính Thịnh ThếHoan Đằng. Sở Thịnh Hoan mơ màng nhìn theo khói thuốc và rút điệnthoại nhắn tin, nhưng nghĩ thế nào lại nhấn “Gọi đi”. Và không ngờ, chỉ sau haihồi chuông, đầu máy bên kia đã có tiếng thánh thót: “Anh Thịnh Hoan, anh đicông tác về rồi ạ?” “Ừ.” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, giọng âu yếm. “Mọi việcổn cả, anh tranh thủ ghé qua nhà. Bố mẹ gửi cho em một đống quà đây này. Chiềumai em có rỗi không?” “Một đống í ạ? Lại là mớ áo váy thêu ren cho mà xem!”Giọng Tô Liễu ỉu xìu. Thịnh Hoan ngoái đầu nhìn chiếc túi giấy trên ghếsofa. Anh nén cười, định bụng bảo cô “Tối mai anh mang qua cho em” thì Tô Liễuđã nói: “Em đoán không sai đâu. Mà bố mẹ em cũng kỳ, gu thẩm mỹ suốt hai mươinăm không đổi. Nếu tối mai anh rỗi, em mời anh ăn tối nhé!” Ăn tối?! Tim anh đập thình thịch. Anh nín thở, sợ taimình nghe nhầm. “Anh bận ạ? Hay là hôm khác vậy?” Tô Liễu nhẹ nhànghỏi lại, khiến Sở Thịnh Hoan bừng tỉnh. “Không, không, anh rỗi mà. Tối mai nhé! Sáu giờ anhtới đón em. Liễu Liễu, muộn rồi, em đi ngủ đi.” Anh vội vã nói, rồi đợi côngoan ngoãn đáp “Vâng ạ”, chào tạm biệt và dập máy. Kế đó, anh nhanh chóng tắt máy để ai đó không còn cơhội thay đổi. Ngày mai, trời ơi, sao lâu quá!!!!!!!!!!!!! Tô Liễu dập máy. Bỏ qua cảnh chém giết trên màn hình,cô vui sướng thầm nghĩ: Tốt rồi, tình cảm anh em giữa mình và anh Thịnh Hoan sẽlại được bắt đầu từ một bữa ăn tối. Ngày hôm sau, mưa. Phải chăng ông trời muốn thử thách lòng thành tâm báoơn những gì mà anh Thịnh Hoan đã làm trong game cho Tiểu Ngược của Tô Liễu? TôLiễu đau khổ nghĩ, trong lúc bước xuống bậc thềm của ký túc xá, đầu che ô, chânđi dép săng đan gót nhọn. Trời mưa ào ào, mà không khí vẫn oi bức. Tô Liễu mặc một chiếc quần sooc màu đỏ chất liệu bòthun, khoe trọn vòng ba tròn trịa và đôi chân trắng ngần, thẳng tắp. Sở ThịnhHoan thở dài nhận ra cô đã thành thiếu nữ thật rồi. Anh cố gắng nhìn ra hướngkhác và đứng mở sẵn cửa xe. “Bên này, Liễu Liễu.” Thịnh Hoan chỉ vào ghế phíatrên. Tô Liễu nín thở, phụng phịu ngồi xuống. Tay cô nắmchặt, tự trấn an tinh thần: Anh Thịnh Hoan là người tốt. Anh Thịnh Hoan khôngđánh con gái. Liễu Liễu, không được sợ! Nhưng cơ thể Tô Liễu không tuân theo ý cô, cứ ngây đơra, không chút cảm xúc. Suốt chặng đường, người tê dại. Suốt cả bữa ăn, nhai như nhai rơm. Rồi cũng xong. Nhưng cô lại không giành được phần thanh toán. Kết quảđành ngượng ngùng lấy giấy ăn lau miệng và uống thêm một chút nước hoa quả. “Liễu Liễu, em đứng đây chờ anh nhé, anh đánh xe ra.”Đột nhiên Sở Thịnh Hoan quay sang dịu dàng nói. “Vâng ạ.” Tô LIễu ngoan ngoãn gật đầu rồi đứng bênđường đợi. Dưới ánh đèn đường khuy khoắt, thiếu nữ tóc dài áothun trắng, quần sooc đỏ trông thật nổi bật, khiến người qua đường cứ ngoái lạinhìn. Sở Thịnh Hoan lập tức dừng bước: “Không được, muộn thế này rồi, em đứngđây không an toàn. Anh em mình cùng đi lấy xe nhé?” Mới có tám giờ tối thôi mà! Tô Liễu ngước nhìn bầutrời quang đãng sau cơn mưa với bóng trăng tròn vành vạch, lại có cả dãy đèn đườngnữa chứ! Nhưng biết làm sao, khi cô chỉ biết “Vâng ạ”. Hầm để xe tối thui, nhiều chỗ đèn hỏng, lại có chỗ mấpma mấp mô. Tô Liễu líu díu đi theo Thịnh Hoan, kể cũng không đến nỗi khó khăn,ngặt nỗi xe của anh để tận trong cùng. Bỗng từ đâu có một đám thanh niên cầmdao xông ra. “Có gì quí thì nộp ra đây!” Tên cầm đầu vung cây gậysắt, giọng đầy vẻ hung hãn. Không hề sợ hãi, Tô Liễu nhìn đám người với vẻ ítnhiều thông cảm. Cô nhớ không nhầm, anh Thịnh Hoan ngày trước vì quá mê đánhđấm nên đã bị gửi tới lò võ nào đótôi luyện ba năm liền. Sau đấy, anh đã trở thành cao thủ, nhưng tuyệt nhiênkhông ham đánh nhay nữa. “Liễu Liễu đừng sợ. Đã có anh đây.” Bàn tay to lớn củaThịnh Hoan nắm chặt lấy bàn tay trái của cô. Với niềm tin tuyệt đối vào anh Thịnh Hoan, Tô Liễu cảmthấy không chút lo sợ. Có điều, sao tay anh lại run thế này. Run đến nỗi tim côcũng bắt đầu đập thình thịch. Cô nhón chân khẽ nói vào tai Thịnh Hoan: “Anh ThịnhHoan, của đi thay người, chúng ta nộp tiền đi.” Rồi còn đặc biệt cầm lấy tay anhđể động viên, nào ngờ, tay Thịnh Hoan lại còn run hơn. “Đúng thế, mau nộp tiền ra, coi như hai đứa chúng màygặp may, bọn này chỉ cướp tiền không cướp sắc.” Tên đàn em liếc nhìn bàn tayphải đang run bần bật của Sở Thịnh Hoan và cất giọng giễu cợt. Mẹ kiếp! Sở Thịnh Hoan tức tới mức muốn chửi thề. Anhcố gắng hết sức, cũng không thể khống chế được bàn tay phải run lên vì quá hưngphấn của mình, nhưng lúc này, đành phải buông bàn tay nhỏ bé ấm nóng kia ra.“Liễu Liễu, nhắm mắt lại.” Sở Thịnh Hoan khẽ nói, sau đó trừng mắt nhìn bốn tênđứng trước mặt. “May cho chúng mày là chỉ cần tiền thôi đấy!” Anh lạnh lùng nóirồi lao vụt lên phía trước. Cả lũ vung dao lên, nhưng Thịnh Hoan đã lẹ làng bẻquặt tay tên đứng gần nhất khiến hắn buông rơi vũ khí. Tiếp đó, anh xoay ngườitrong cú liên hoàn cước, rồi né người và làm một cú xông phi. Rất nhanh chóng,cả bốn tên đã nằm lăn trên mặt đất. “Cút! Hôm nay anh mày vui nên còn nhẹ tay đấy. Lần saucòn gặp nữa, anh mày sẽ dần cho bố mẹ chúng mày khỏi nhận con luôn!” Sở ThịnhHoan ném về phía chúng cái nhìn sắc lạnh. “Đa tạ đa tạ đại ca đã niệm tình nương tay.” Cả lũ tậptễnh biến khỏi nhà xe. Trông chừng cả lũ đã đi hẳn, Sở Thịnh Hoan quay ngườilại định an ủi Tô Liễu đôi câu. Bỗng anh bắt gặp đôi mắt đang nhìn mình đầy ngưỡngmộ. “Anh Thịnh Hoan đẹp trai quá!” Ánh mắt Tô Liễu sánglong lanh, và trái tim anh đã chìm trong đôi mắt ấy. “Liễu Liễu không sợ à?” Anh ngạc nhiên hỏi. “Anh đánh người xấu sao em phải sợ?” Cô bĩu bĩu môi.“Em chỉ sợ nhìn con gái bị đánh thôi.” “Anh không đánh con gái.” Sở Thịnh Hoan đau khổ nhắclại. Sau khi ra khỏi hầm để xe, Sở Thịnh Hoan đột nhiên nhớra là quên bỏ đồ vào cốp. Vậy nên, Tô Liễu đành theo anh về nhà. Một phòng ngủ, một phòng sách và một phòng khách, tấtnhiên đều rất sạch sẽ. Nội thất gọn gàng, khoáng đạt, hệt như tính cách của chủnhân. Nhìn thấy tờ áp phích quảng cáo trò Anh hùng treotrong phòng khách, Tô Liễu làm ra vẻ ngây thơ hỏi: “Tờ hoạ báo này đẹp quá, làtrong phim hoạt hình ạ?” Sở Thịnh Hoan ngập ngừng giây lát rồi trìu mến đưatách trà cho cô: “Là game đấy, rất thú vị. Em có muốn chơi không? Anh dạy emchơi nhé?” “Là game ạ.” Tô Liễu nói vẻ thất vọng, rồi tỏ vẻnghiêm túc “Em không chơi đâu. Anh biết là em không thích những thứ vô bổ mà!” Chơi game vô bổ ư? Sở Thịnh Hoan tự nhiên thấy coi thường bản thân mình,anh hạ quyết tâm, sau này, không, từ bây giờ trở đi, phải hạn chế thời gian vàogame. “Anh Thịnh Hoan, quà của bố mẹ em đâu ạ?” Thấy thầnsắc Sở Thịnh Hoan là lạ, Tô Liễu rụt rè hỏi, định bụng lấy xong sẽ đi ngay. “Đây.” Sở Thịnh Hoan lấy cái túi ra khỏi tủ đựng đồ,khẽ thở dài khi thấy Tô Liễu cứ lẩn tránh ánh mắt anh. “Vậy em…” Tô Liễu lấy hết can đảm định xin ra về. Nàongờ Thịnh Hoan lại nhắc. “Thế em không định xem bố mẹ gửi gì sao?” “Có ạ.” Cô hành động như một cái máy, ngoan ngoãn đitới, cố gắng tỏ ra hào hứng trước túi đồ. Đúng như những gì cô nghĩ, Tô Liễu không nén nổi tiếngthở dài. Đến bao giờ ba mẹ cô mới có thể nhìn cô như nhìn mộtthục nữ hai mươi mốt tuổi đã trưởng thành chứ không còn là cô bé con ấu trĩmười hai tuổi nữa đây? Lại vẫn áo thêu ren, vẫn là váy công chúa, vẫn là balô hình mèo Hello Kitty. Trời ạ… Trong lúc đang đau khổ kêu trời, Tô Liễu đột nhiênnhìn thấy một chiếc váy rất xinh. Váy liền không tay, chân váy chữ A, cổ chữ V,chất vải gần giống cotton, màu trắng. Phía trước ngực có thêu một bông hướngdương màu vàng, lá hoa toả ra ở phần eo tựa như chiếc thắt lưng màu xanh. Chânváy ngắn trên đầu gối nhưng xoè rất rộng, được viền bằng những bông hoa nhỏ tíxíu vô cùng duyên dáng. “Oa, vậy là bố mẹ em cũng đã tiến bộ.” Tô LIễu ướm thửváy lên người và nghiêng đầu mỉm cười với anh Thịnh Hoan, lúc này đang ngồitrước máy tính. Nhìn bộ váy Tô Liễu cầm trên tay, Sở Thịnh Hoan cườivui vẻ: “Uhm, trông đẹ đấy! Hay em mặc bộ này vào, rồi anh đưa em về?” Không phải chứ! Tô Liễu ngẩn người! Cô mân mê bộ váyvà thầm nghĩ: Mình đâu phải trẻ con, thấy quần áo đẹp là muốn mặc thử ngay! Mình lớn rồi! Đã lớn lắm rồi! Sở Thịnh Hoan xách hai chiếc túi to, đưa Tô Liễu vềtận cửa ký túc xá nữ. Rồi rất thành thạo, anh định chạy đi tìm chỗ đăng ký đểđược theo cô lên phòng. “Anh tiễn em đến đây được rồi.” Tô Liễu sợ toát mồhôi. “Buổi tối, kí túc xá của nữ sinh có người ngoài không được tiện lắm, vìmọi người tắm xong, ăn mặc rất luộm thuộm!” Khuôn mặt anh tuấn của Sở Thịnh Hoan đỏ bừng. Anh nhấchai chiếc túi lên, vờ đánh trống lảng: “Đồ nhiều thế này, em có cần gọi bạncùng phòng xuống xách đỡ không?” Thế này mà nhiều? Tô Liễu nghĩ bụng, chắc chưa đếnmười cân. Cùng lúc đó sau lưng cô có tiếng lảnh lót: “Không cần đâu, Tô LiễuLiễu thuộc kiểu mỹ nữ tráng sĩ, chỗ đồ này nhằm nhò gì!” Chỉ cần nghe tiếng đã có thể đoán được người, Tô Liễubiết người vừa rồi chính là cô bạn cùng phòng Ngô Yên, Tô Liễu liền bối rối,cầm lấy hai chiếc túi, nhét một chiếc vào tay Ngô Yêu, rồi lí nhí nói với SởThịnh Hoan, không cả dám ngẩng đầu lên: “Anh Thịnh Hoan, bọn em lên đây, anh vềnghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm!” “Uhm, tạm biệt!” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, rồi quay sanggật đầu chào với Ngô Yên, cô bạn đang tò mò ngắm nhìn anh: “Cám ơn em đã chămsóc Tô Liễu giúp anh!” Ánh đèn vàng nhạt hắt bóng Sở Thịnh Hoan cao lớn,khuôn mặt anh bình thường lạnh như băng, nhưng khi mỉm cười lại ấm áp lạ thườngkhiến Ngô Yên ngây người như bị bỏ bùa: “Anh khách khí quá ạ, hi hi…” “Anh về đi!” Tô Liễu túm tay bạn, vừa lôi vừa kéo lênphòng. Trong tiếng bước chân xa dần, vọng lại tiếng nóichuyện ríu rít của hai cô nữ sinh. “Trời ơi, cực phẩm gian phu! Tô Liễu Liễu, khai mau,cậu tìm đâu ra anh chàng ấy?” “Cậu đừng nói linh tinh, anh Thịnh Hoan là anh trai,chơi với mình từ nhỏ.” Gian phu? Sở Thịnh Hoan đỏ bừng mặt. Anh trai? Khuôn mặt anh tuấn sa sầm lại. Anh đứng nhìn theo cho đến khi bóng hai cô gái biếnmất ở đầu kia hành lang, mới lặng lẽ ra về. Tâm trạng rối bời. Trên phòng, Ngô Yên vẫn chưa hài lòng với những lờibộc bạch của Tô Liễu: “Không phải thế chứ, trong sạch như vậy sao?” “Đương nhiên, cậu phải hiểu, mình từ trước tới nay vẫnkhông thích mấy kiểu phim truyền hình vi phạm luân lí đạo đức.” Tô Liễu vừa rửamặt, vừa giải thích. “Tô Liễu Liễu, Liễu Tô Tô, mình nhắc lại một lần nữa,mấy bộ phim vi phạm luân lí đạo đức là muốn nói đến quan hệ huyết thống, saunày cậu đừng có dùng từ linh tinh nữa. Người trong nghề mà nghe được người talại cười cho.” Ngô Yên trừng mắt, cầm áo ngủ đi vào nhà vệ sinh. Tô Liễu thấy vậy, nhảy tới trước cánh cửa vừa lúc đónglại: “Yên Yên, làm ơn cho mình tắm trước đi, mười giờ tối gia tộc của bọn mìnhcó hoạt động.” Ngô Yên mặc kệ, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa hỏi bângquơ: “Tô Liễu Liễu, anh Thịnh Hoan của cậu thú vị như thế, cậu không thích thậtsao?” “Cho mình tắm trước, cho mình tắm trước đi Ngô Yên đạitỉ, hôm nay là buổi họp mặt gia tộc đầu tiên, người ta không thể lên muộnđược.” “Thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi cười lại thoángcó hai lúm đồng tiền. Ui ui, phong tình, lãng tử…” Ngô Yên không thèm để ý tớiTô Liễu, tiếp tục lẩm bẩm. “Lúm đồng tiền á? Mình không biết, Yên Yên, cậu khôngthấy là anh ấy nhìn rất dữ tướng hay sao?” Tô Liễu buồn buồn nói. “Không phải dữ tướng, mà là dũng tướng. Mà thôi, khôngnói với người mắt quáng gà như cậu nữa!” Tiếng của Ngô Yêu hoà lẫn tiếng nướcchảy xối xả. “Cậu mới là đồ mắt quáng gà!” Tô Liễu thôi ý địnhtranh giành phòng tắm. Cô đành quay lại bàn học và bật máy tính lên. Vừa online, cô đã phát hoảng trước một loạt những tinnhắn của Kiêu Dương Tự Hoả. “Tiểu Ngược, online PM cho ta!” “Tiểu Ngược, add bạn bè!” “Tiểu Ngược, mau add ta vào list bạn bè!” “Còn không add ta sẽ lên diễn đàn công bố bí mật củanàng đó!” Tô Liễu choáng váng, suy nghĩ một lát, tìm tên KiềuDương Tự Hoả trên bảng nhân vật và nhắn lại: “Ta có bí mật gì?” Dòng tin vừa gửi đi, hệ thống đã hiển thị: Người chơiKiêu Dương Tự Hoả muốn kết bạn với bạn, hãy chọn chấp nhận hoặc từ chối. Không cần nghĩ ngợi nhiều, Tô Liễu click ngay chuộtvào “Từ chối”. Cô ra khỏi bảng nhân vật, tiếp tục gửi tin nhắn cho Kiêu DươngTự Hoả. Tiểu Ngược: “???” Kiêu Dương Tự Hoả: “Nếu nàng không add ta vào danhsách bạn bè, ta sẽ phong nàng làm Đệ nhất mĩ nữ của trò Anh hùng.” Tiểu Ngược: “Kiểu đe doạ này hay thật!” Kiêu Dương Tự Hoả: “Nàng không sợ sao?” Tiểu Ngược: “Sao ta lại phải sợ? Ta sợ nhất là ai đónạp tiền rồi biến ra thành Đệ nhất tỉ phú của trò Anh hùng, hi hi.” Còn bốn mươi phút nữa mới tới hai mươi hai giờ, nhưngTô Liễu không muốn nói thêm nữa. Cô thuê xe ngựa tại một thị trấn gần đó, thẳngtiến tới đàn thần nước Nguỵ. Kì thực, cô cũng không ghét Kiêu Dương Tự Hoả. Nhưngsau này còn phải chiến đấu với Yêu Tinh Áo Choàng, nên cần hạn chế các kiểuquan hệ liên quan đến anh ta, tránh tiếp xúc thì hơn. Đáng tiếc, oan gia ngõ hẹp, trên một cây cầu nhỏ ở mộtthành phố nào đó, hai người lại gặp mặt nhau. “Tiểu Ngược, đi, chúng ta đi kết hôn.” Chàng trai áoxanh cất giọng ngọt ngào, mặt khác dùng pháp trượng phá tan cỗ xe ngựa của cô. Tô Liễu sau một hồi sững sờ bèn gửi trả tin nhắn: “Hômnay là ngày Cá tháng Tư của hệ thống sao?” Hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư của hệ thống,nhưng là ngày… sinh của lôi thần. Sau khi bị phá tan cỗ xe ngựa, thiếu nữ kiều diễmtrong xe liền nhảy xuống và lập tức khôi phục nguyên trạng, sau đó tiếp tụcphóng như bay về phía trước, mất hút nơi đường chân trời. Bên cây cầu gỗ nhỏ hẹp, Kiêu Dương Tự Hoả đứng đó, ốngtay áo xanh phất phơ. Dưới cầu nước chảy trong veo, bên cầu đào nở trong chiềugió xuân. “Này, Muốn Chết, không chịu làm bạn thì đền cho ta mộtvị phu nhân đi chứ.” Khâu Kiêu Dương tựa lưng vào thành giường, tay ôm laptop,nhanh chóng gõ thêm mấy dòng chữ: “Hôn sự của ta vì nàng mà biến thành trò cườicho thiên hạ rồi đấy.” Đúng là chat chit qua mạng, không ai thấy mặt ai, nênthích nói gì thì nói. Khâu Kiêu Dương mỉm cười, đối mặt với câu chuyện vôthưởng vô phạt này, những lời anh gửi đi cũng vô cùng vô vị. Những cánh đào rớttrên vai áo người thiếu nữ và điểm hồng làn nước suối long lanh màu ngọc bích.Ý xuân ngây ngất khiến nàng chẳng thèm để ý tới Kiêu Dương Tự Hoả, mãi hồi lâusau mới từ từ trả lời Kiêu Dương Tự Hoả. “Tự Hoả, đám cưới lần trước của ngươi cũng chỉ hơibuồn cười thôi, đâu đã đến nỗi kinh thiên động địa…” Cô im lặng một lúc, rồitiếp: “Thôi được, ta sẽ gả Doanh Vũ cho ngươi một lần nữa.” Khâu Kiêu Dương trợn mắt nhìn màn hình máy tính, yếuớt đáp trả: “Ta không thèm Nhân Yêu.” “Vậy tại sao còn trách tội ta phá hoại đám cưới củangươi?” Thiếu nữ lập tức vặn lại. Khâu Kiêu Dương không biết phải trả lời thế nào, mộtlúc sau, mới nhanh tay gõ: “Thôi được rồi, ta không tranh cãi với nàng nữa. Chỉbiết ta thật lòng trông ngóng, phiên bản mới sắp tới, ngoài nhiệm vụ kiến quốcsẽ có cả hệ thống kết hôn kiểu mới. Các cặp vợ chồng nếu đánh bại Hắc Sơn LãoYêu sẽ được quyền giải cứu đám trẻ con bị giam giữ ở đó. Tiểu Ngược, chúng mìnhsẽ nhận nuôi một đứa nhé!” Gửi tin xong, Khâu Kiêu Dương mím môi cười khẽ, imlặng nhìn màn hình. Từ buổi tối xảy ra sự việc, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹpkhảng khái đứng lên sau mỗi lần gục ngã cứ ẩn hiện trong đầu Khâu Kiêu Dương.Khiến anh nghĩ mãi về dáng vẻ và tính cách của người chơi đứng sau nhân vật ảokia. Thế giới mạng hư ảo mà con người “nàng” lại vô cùng bíhiểm. Kiêu Dương chỉ lờ mờ đoán biết “nàng” nhất định là một người con gái, căncứ vào giọng điệu trong đôi lần trò chuyện. Và trạng thái tình cảm từa tựa tìnhyêu qua mạng này quả thực rất tệ hại. Một anh chàng hai tám tuổi đem lòng yêumột thiếu nữ mới quen biết được vài ngày, chuyện này vốn đã rất khó tin. Huốnghồ đây lại là trong trò chơi, đôi bên chưa một lần gặp mặt, chân tướng không hềxác thực và chuyện tình cảm cũng chỉ đơn phương. Cưới Doanh Vũ chỉ là để giải khuây! Trong trái tim mỗi người đàn ông đều có một mẫu congái. Bức ảnh mà Doanh Vũ post lên diễn đàn chính là mẫu con gái trong lòng KhâuKiêu Dương, dù mờ mờ không rõ, nhưng điệu bộ cúi đầu dịu dàng, vẻ quyến rũ mêhoặc đó thật sự khiến anh động lòng. Vì vậy, sau chiến quốc, anh quyết định nạpDoanh Vũ làm phi. Game online khiến người ta say mê nhanh đến thế! Thíchthì cưới, không yêu nữa thì chia tay, có oán báo oán, có ơn báo ơn, trượng kiếmgiang hồ, chấp bút miếu đường, dứt khoát sòng phẳng. Nhưng anh không ngờ được rằng, cô gái trong bức ảnh đóchính là Tiểu Ngược, người mà bấy lâu nay anh vẫn mường tượng về hình dáng,tướng mạo. Khi tính cách và tướng mạo mà anh thích lại tương hợp với nhau, anhcũng chỉ còn biết lắc đầu cười khổ: Thôi được rồi, một người đàn ông hai mươitám tuổi, luôn giữ mình trong sạch, sống kiếp khổ hạnh đã rất lâu như anh sẽliều một phen, cho đúng mốt thời thượng, yêu qua mạng và bắt đầu yêu đơn phươngqua mạng. Yêu đơn phương… Đôi mắt đào hoa nhướn thành hình vòng cung, anh sờ sờchiếc cằm nhẵn bóng của mình, suy ngẫm về câu trả lời của “nàng”. “Đại thúc làm ơn sáng tạo chút đi được không? Lẽ nàongười mà em gái mình đều NC ¹ cả rồi,chỉ biết dùng lí do đó để cầu hôn thôi sao?” Tô Liễu tức giận. Đột nhiên nghĩđến những chuyện xảy ra gần đây. Tiểu Triệt cũng vì phối hợp với Khâu Kiều Nhanchơi trò chồng vợ gì đó mà đã tình giả thành thật, khiến cô đau khổ. Tự Hoảchết tiệt, tưởng cô cũng dễ lừa như tiểu Triệt chắc! [Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: NC có nghĩa là gì? [Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Bại não, não bị thối,người căn cứ vào tình trạng của bản thân mà áp dụng… [Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Nàng còn ăn nói lungtung, lão gia sẽ đánh đít. [Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ngươi còn mở mồm uyhiếp, lão nương ta cũng sẽ xẻo luôn. Khâu Kiêu Dương bối rối đứng lặng người trong gió, độtnhiên anh cảm thấy vô cùng nghi ngờ những gì mình đang nhìn thấy. “Tránh ra!” Vì còn đang mải suy nghĩ nên thiếu nữ đãđá vào chân anh, bực bội bỏ đi. Những bước chân nặng nề, giẫm nát muôn cánh hoa đào,giẫm nát cả tấm chân tình của Khâu Kiêu Dương. Chàng trai áo xanh trầm tư, đôi mắt buồn buồn, đứngnhìn cho đến khi bóng người thiếu nữ khuất hẳn, mới từ từ quay người cười nhạt,mở lệnh Quyển Trục hồi thành, vụt biến thành một luồng sáng trắng. Đàn thần nước Nguỵ tuy nằm ở ngoại vi nhưng rất gần.Hơn nữa, trước kia Tô Liễu đã từng đạp địa đồ, nên có thể tự động di chuyểnngay tới địa điểm họp mặt. Còn những hai mươi phút, cô đang định đi tắm thì lạibị Doanh Vũ kéo vào kênh tổ đội. [Tổ Đội] Doanh Vũ: Tô Tô cuối cùng cậu cũng onlinerồi? Ha ha, Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ hôm nay nhất định sẽ báo thù cho cậu. Báo thù? Tô Liễu giật mình. Cô PM cho Doanh Vũ: “Mìnhđã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng nói với Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ. Chúng tacòn đang trong vòng truy đuổi, nói không chừng sẽ khiến người trong gia tộc vìchuyện mình đối đầu với nước Tề, mà lại thêm vài mạng nữa bị dính lệnh truy sátcũng nên?” [Tổ Đội] Doanh Vũ: Lệnh truy sát bị huỷ rồi. Hôm đócậu offline vội quá, nên mình không kịp báo. Sở dĩ Kiêu Dương Tự Hoả nhờ cậyThịnh Thế Hoan Đằng ra tay vì mình đã bảo với anh ta người trong bức ảnh chínhlà cậu. Sau đó, anh ta tuyên bố huỷ bỏ lệnh truy sát trên kênh thế giới, giảithích do hiểu nhầm. Tô Tô, tên này nhìn thấy gái đẹp thì tít hết cả mắt vào,chứ chẳng nghĩa hiệp gì đâu, cậu đừng mắc lừa nhé! Tô Liễu ngây người, nhưng chưa kịp tranh cãi với DoanhVũ thì Minh Yểm tỉ tỉ đã gửi lệnh qua kênh tổ đội: “Tô Tô, Tiểu Thích, lên UTmau, phòng 433577, mật mã 5466.” Trò chơi này cũng có công cụ chat giống như trong QQ,nhưng cũng chỉ có thể thông qua hình thức chat hoặc để lại lời nhắn, không hỗtrợ hệ thống chat voice, vì cậy mỗi lần họp mặt hoặc tác chiến với quy mô lớn,các game thủ vẫn chọn cách lên UT. Vừa đăng nhập, Tô Liễu đã vuốt mặt không kịp trướcnhững lời mắng mỏ của các thành viên trong gia tộc. Minh Yểm: “Tô Tô, bị người bắt nạt sao không bảo chị!Muốn tự chuốc lấy phiền muộn chắc.” Sắc Như Xuân Hiểu: “Ba năm không gặp, Tô Tô của chúngta đã thành mĩ nữ, đẹp tới mức công chúa xứ Tề đem lòng đố kị truy giết đêmngày.” Ngẫu Nhĩ Bà Tường Xuy Xuy Phong: “Đã yếu lại còn thíchra gió, thật ra chúng ta nên tuyên dương mới phải…” Doanh Vũ: “Mọi người đừng coi thường Tô Tô, nàng làthái Thánh Mẫu, hết sức lương thiện!” Tô Liễu đợi cả nhà mắng đủ mỗi người một câu, mới dámkhẽ khàng: “Em sai rồi, đã khiến gia tộc nhà mình mất mặt.” Lão Đại: “Tô Tô, có việc gì nhớ báo cả nhà một tiếng.Đừng giữ ý quá.” Đôn Tại Tường Giác Đằng Hồng Hạnh: “Mặc dù mất liênlạc, nhưng các anh chị đều rất quan tâm tới em đó.” Thiên Vi Thuỳ Xuân: “Sau này có chuyện đừng một mìnhâm thầm chịu đựng nhé!” Lão Đại: “Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ắt sẽ giảiquyết được.” Minh Yểm: “Thôi lần này tha cho em nó. Tam cung lụcbà, thất cô bát thẩm, chúng ta lên đường thôi. Tới chỗ NPC nhận huy chương giatộc rồi chụp ảnh và đi chơi.” Tô Liễu thở phào, nhân lúc mọi người không để ý liềnchat riêng với Doanh Vũ, tìm hiểu sự thể. Đúng là Doanh Vũ không hề kể chuyệnvới mọi người, tại Hồng Hạnh huynh lướt diễn đàn, nhòm thấy lệnh truy nã cóthưởng của bà cô Yêu Tinh, khiến cả đám tân nhân còn đang nỗ lực luyện cấp tứcđiên lên. Đám người trong gia tộc của Tô Liễu tuổi đều không cònnhỏ, tự biết tình hình địch mạnh ta yếu, không thể đối đầu trực tiếp, nên đã bỏtiền mua rất nhiều mặt nạ sát thủ (đeo vào thì sẽ giấu được quốc tịch, ID, đẳngcấp) và mai phục ở những nơi Yêu Tinh hay xuất hiện. Mười mấy người xông ra xửlí cô ta, đồng thời tẩu thoát thành công trước khi NPC thủ thành và đám đôngxung quanh kịp phản ứng. “Tô Tô, lát nữa mình gửi đoạn băng cho cậu xem, ha haha, nhìn cô ta ngốc chết đi được, chẳng kịp phản ứng gì cả, ngã rầm một cái.”Doanh Vũ nói đầy sung sướng. Tô Liễu trầm tư hồi lâu, rồi mới nói: “Mười Nguyên Bảomột chiếc mặt nạ, lại chỉ dùng được một lần trong vòng nửa tiếng. Tiểu Thích ơilà Tiểu Thích, cái giá phải trả đắt quá. Thật ra, mình chỉ muốn mọi người chơivui vẻ thôi, ai lại phải tốn tiền thế này.” “Thấm tháp gì đâu, bà cô đó còn tiêu hao cả đống củanhằm phô trương thanh thế ấy chứ!” Doanh Vũ phản đối. Tô Liễu mỉm cười, gửi tới bạn một loạt dấu chấm lửng. Trò chơi là thế đấy, dẫu biết ơn đền oán trả, nhưngvẫn cần phải có 3T (tiền-tài-thế). Mặt trăng phúng phính tựa chiếc bánh hamburger treotrên không. Hai mươi mấy con người xúm xít quang NPC để nhận huychương gia tộc rồi chụp hình lưu niệm trước tấm bia tuyên thệ. _______________________________________________ ¹ NC:là viết tắt phiên âm của hai từ phiên âm tiếng Trung “nao can” có nghĩa là “bạinão”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]