“Đáng chết, điều này thật không công bằng…”
Ngụy Kính Nghiêu không thèm nghe tạp âm phía bên ngoài, phớt lờ Đổng Diệc Hà đang dùng ánh mắt oán hận nhìn anh, tắt máy tính xong, đứng dậy kéo va li ra giữa bàn làm việc.
“Hai tuần này không có công việc gì quan trọng, cho nên không cần gọi cho tôi.” Anh một bên lôi hành lý, một bên nói với Đổng Diệc Hà.
“Không được, tôi không thể làm xong hợp đồng, anh phải thương lượng với khách hàng đi, tôi chịu đủ cái lão già Điền Trung kia rồi!”
“Tôi đã thương lượng xong rồi, cậu chỉ việc đối chiếu theo dự định mà làm, Điền Trung tiên sinh sẽ không làm phiền cậu nữa đâu.”
Đổng Diệc Hà nhíu mày, âm thầm chửi một tiếng, không thể tượng tượng được cái gã Nhật Bản khó tính kia cũng không thể giữ chân hắn lại, thực đáng chết.
“Hai tuần sau gặp lại, bye!” Ngụy Kính Nghiêu vẻ mặt rất khoái trá như được nghỉ phép, chói mắt đến nỗi làm người ta thật muốn tát anh một cái.
Hắn nghỉ phép mới lạ! Hắn đi gặp bạn gái thì có, cứ hai tháng rưỡi một lần, đem lượng công việc của mười hai tuần vần vũ rút lại còn mười tuần, còn lại hai tuần hắn lại tự do theo ý muốn, sắp xếp tự mình bay đến Paris gặp bạn gái còn bận rộn gấp bội hắn.
Hạnh phúc ngọt ngào như vậy, rơi vào trong mắt Đổng Diệc Hà, quả thực là một cái tội quá lớn không thể tha thứ!
Đúng, cậu chính là thành viên của hội thất tình, cậu độc thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dang-nguoi-hau/3191568/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.