Chương trước
Chương sau
Tề Đức Hạo không trả lời. Vẻ ngoài anh vẫn vô cảm hệt như ban đầu. Có thay đổi thì chỉ là trong lòng đang âm thầm cuộn trào bão tố. Bầu không khí có chút ngượng nghịu, Tuấn Kiệt cười gượng để giãn nhẹ tình hình:

- Đương nhiên là nếu mày thích em ấy thật lòng thì chúng ta có thể cạnh tranh công bằng! Hì... Tao chỉ-

- Thôi được rồi! Không cần đâu! Tao thấy Phi Phi có vẻ thích mày đấy!

Tề Đức Hạo lại dối lòng, nhưng quả thật anh chưa đủ dũng cảm để thừa nhận bản thân đã biết yêu. Dù sao thì trong tâm thức của anh, tình yêu... nó méo mó và kinh tởm lắm. Nghe câu nói vừa rồi, Tuấn Kiệt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:

- Th- Thật á? Sao mày nghĩ vậy?

Nhớ đến chuyện Chu Phi Phi cho phép Tuấn Kiệt xoa đầu còn mình thì bị cự tuyệt, Tề Đức Hạo hơi đau lòng. Anh phẩy tay rồi quay lưng bỏ đi:

- Đoán bừa!... Thôi về! Cổng trường sắp đóng rồi!

Những lời này được nói ra thật nhẹ nhàng nhưng đối với Tề Đức Hạo, mỗi bước đi của anh đều nặng trĩu. Cảm tưởng như có vài hòn đá khổng lồ được buộc vào hai cổ chân.

...----------------...

Mặt khác, Chu Phi Phi biết được chuyện mấy cô bạn gái cũ mà Tề Đức Hạo trêu đùa đều là dân "đào mỏ", cô lại càng tò mò hơn. Rốt cuộc là anh ấy có cố tình để họ lợi dụng không? Tất cả chỉ là trả đũa nhau, vờn qua vờn lại thôi sao?

- Nè, ăn nhanh đi còn dọn dẹp nữa!

Chu Minh Triết gõ nhẹ đũa vào miệng bát, phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của Chu Phi Phi. Hôm nay bố mẹ đi ăn tiệc nên chỉ còn 2 anh em ở trên bàn ăn. Cô giật mình nhai tiếp miếng cơm trong miệng.

- Cứ ngồi lơ tơ mơ cái gì vậy?

Anh trai có ý trách móc nhẹ, Chu Phi Phi lắc đầu rồi cắm mặt vào ăn tiếp. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô nuốt ực rồi hỏi dò:

- Anh hai... Anh biết vụ đó không?

Chu Minh Triết nhai chậm lại, đôi lông mày hơi nhíu:

- Vụ gì?

- Vụ đó đó...



- Ờ, mày tào lao đi!?

- Không tào lao mà!... Ý là... bộ ai tỏ tình thì anh Đức Hạo cũng đồng ý hết hả?

Tưởng gì, hóa ra là nãy giờ tơ tưởng đến trai. Chu Minh Triết khịt mũi:

- Nghe đâu đấy? Định tỏ tình à? Sao hôm trước mày bảo không thích người ta?

Chu Phi Phi bối rối chối đây đẩy:

- Đã ai nói thích đâuuu! Em hỏi vậy thôi!

- Mà chuyện đó thì 50-50. Nửa thật nửa giả.

- Dạ? Là sao ạ?

Chu Minh Triết chống cằm, nghĩ ngợi xem có nên nói ra không. Dù sao thì chuyện này không hay ho gì để mang ra bàn tán giữa bữa ăn.

- Anh hai, kể em nghe đi mà! Năn nỉ anh luôn đó!

Chu Minh Triết thở dài:

- Haizz... được rồi, đằng nào ở lâu trong đội tuyển thì mày cũng biết.

- Yeah! Đúng đúng! Nói đi anh!

- Thật ra không hẳn là ai tỏ tình nó cũng đồng ý. Đức Hạo là một kẻ bất cần đời nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người đàng hoàng tử tế. Nó chỉ đồng ý yêu mấy nhỏ có tiếng "đào mỏ", "cắm sừng",... Còn mấy cô gái bình thường thì nó thậm chí còn chẳng để trong mắt!

Chu Phi Phi ngẫm ra:

- À... có phải là kiểu "lấy độc trị độc"? Là trêu đùa bọn họ đúng không ạ?

- Cũng không hẳn... Tuy Đức Hạo nó mang tiếng là yêu cho có, yêu cho vui, chán rồi đá. Nhưng anh cảm thấy thật ra nó khá là trách nhiệm. Biết bị đào mỏ rồi mà vẫn cứ mua đồ đắt tiền cho người ta.



- Tại sao vậy ạ? Anh ấy đâu có được lợi gì mà vẫn...?

- Ừm, có lẽ nó muốn lấp đầy cái khoảng trống mà mẹ nó để lại.

Cuộc trò chuyện bỗng dưng có chi tiết mới. Hai mắt Phi Phi tròn xoe. Cô buông hết bát đũa:

- Mẹ anh Đức Hạo ư? Bác ấy sao ạ? Có chuyện gì à anh?

Chết thật, Chu Minh Triết vừa lỡ lời. Anh vội vã đứng lên:

- Thôi không nói nữa! Đi lấy miếng nước cái!

Rồi anh lập tức rời đi, chỉ còn lại cô gái bé nhỏ ngồi giữa gian bếp. Trong đầu cô hoang mang, sao lại có liên quan đến mẹ của Tề Đức Hạo nữa?

Tính tò mò của cô không cho phép câu chuyện dừng đột ngột ở đó. Chu Phi Phi chạy theo anh trai mình rồi ra sức năn nỉ:

- Anh Haii! Anh đừng có lấp lửng mà! Sao anh không nói em nghe hết luôn đi?

Đây là chuyện mà Tề Đức Hạo đã tâm sự riêng với Chu Minh Triết, anh đương nhiên từ chối kể rồi tím cách đánh trống lảng:

- Không! Nhiều chuyện quá! Miệng bảo không thích Đức Hạo mà sao cứ hỏi hoài vậy? Sao không để ý thằng Tuấn Kiệt ấy! Nó tốt tính lắm!

Chu Minh Triết bẻ lái thành công. Chu Phi Phi lập tức đỏ mặt rồi lúng túng đáp:

- E- Em chỉ thắc mắc thôi chứ có thích ai đâu!... Mà anh nói vậy là không hiểu con gái rồi!

- Cái gì mà không hiểu?

- Thì... anh Tuấn Kiệt ảnh tốt thật... nhưng mà ảnh tốt với tất cả mọi người! Ai ảnh cũng nhiệt tình quá mức luôn í! Chưa kể là ảnh còn thói quen xoa đầu, nhéo má mấy người thấp hơn mình nữa! Gặp ai cũng thân thiết!

- Hả? Thế thì càng ok chứ sao? Chẳng lẽ con gái bọn em không thích người tốt à?

- Xì... Nói quá trời quá đất mà anh vẫn chẳng hiểu gì cả!

- C-Con nhỏ này! Thật phí thời gian nghe mày tào lao mà! Đi vào rửa bát nhanh lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.