Sau khi bác sĩ kiểm tra thì phát hiện Chu Phi Phi bị rạn xương cánh tay. Tuy không quá nặng nhưng cô vẫn sẽ phải băng bó trong 1 tháng để vết nứt có thể lành lại. Xui rủi thay, cô lại bị thương vào tay phải. Bây giờ không những không chơi được bóng rổ mà còn khó mà cầm bút viết.
Thế là Chu Phi Phi vác cái tay nằm trong cục bột ấy về. Nói một chút về nhà của Chu Phi Phi. Gia đình cô sống trên tầng 3 của một chung cư giữa lòng thành phố. Không gian khá hiện đại và thoáng mát. Bố mẹ không giàu, không nghèo, có chăng chỉ gọi là "có của ăn của để", ổn áp hơn thì là "khá giả".
Anh Minh Triết phải giải thích mãi thì bố mẹ mới ngừng mắng anh vì tội không trông nom em gái thật tốt. Ngay sau đó thì mấy người trong đội tuyển cũng gọi điện thoại hỏi thăm, riêng Sơn Thần và Tuấn Kiệt thì đến tận nhà. Tuyệt nhiên chỉ có Tề Đức Hạo là im hơi lặng tiếng.
Sau bữa tối, Chu Phi Phi vui vẻ đứng xem Chu Minh Triết rửa bát. Bình thường thì anh ta bắt nạt, lườm một phát là cô tự giác biết đi dọn dẹp liền. Nhưng hôm nay gọi là trong cái rủi có cái may, có muốn rửa phụ cũng khó.
- Sao không về phòng mà học đi, ở đây vướng chân quá!
Chu Phi Phi chỉ chỉ vào cánh tay đang bó bột:
- Tay em như này rồi sao mà học nữa? Em đang không biết ngày mai lên lớp viết bài sao nè. Hay là... anh chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-da-vao-ro-anh-do-em-chua-/3651129/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.