Thấy Kiều Dĩ Mạc khóc, Đỗ Nhược lại càng khóc lớn hơn, thấy Đỗ Nhược khóc lớn, Kiều Dĩ Mạc cũng khóc, càng khóc càng thương tâm, cuối cùng biến thành hai người một lớn một nhỏ ôm nhau khóc rống.
Hồ Lan cũng bất ngờ, ngẩn ngơ đứng một chỗ không phải làm thế nào, bà đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Kiều Cận Nam.
Lúc đầu Kiều Cận Nam còn ra vẻ bình thản, để mặc hai người khóc, nhưng anh không ngờ hai người càng khóc càng lớn, hơn nữa còn không có dấu hiệu dừng lại...
Anh đưa tay day day huyệt thái dương, đi dạo hai vòng quanh phòng khách, một lớn một nhỏ vẫn khóc.
"Đủ rồi." Kiều Cận Nam lên tiếng, không giận mà uy, làm hai người đang còn nức nở cũng phải quay đầu nhìn anh.
Bản thân Kiều Cận Nam cũng cảm thấy quá lạnh lùng, liền bổ sung thêm một câu: "Đừng khóc nữa."
"Ăn cơm trước đã." Kiều Cận Nam nhìn dì Hồ, ngay lập tức bà chạy vào bếp chuẩn bị.
Đỗ Nhược ổn định lại cảm xúc, giúp Kiều Dĩ Mạc lau nước mắt: "Không phải lỗi của Dĩ Mạc, là lỗi của chị, Dĩ Mạc đừng khóc."
Kiều Dĩ Mạc tủi thân hít mũi vài cái, giọng nói có chút khàn khàn: "Chị Hoa nhỏ không giận em nữa?"
Đỗ Nhược lắc đầu.
"Vậy em có thể gọi chị là Mẹ Hoa nhỏ được không?" Mắt Kiều Dĩ Mạc vẫn còn ngập nước.
Trong lòng Đỗ Nhược chua xót, gật đầu liên tục, suýt nữa không kìm được nước mắt.
Kiều Cận Nam lạnh lùng đáp: "Con có thể cắt bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-bong/2578801/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.