Tim Đỗ Nhược đập nhanh, dường như cô đoán được bà sắp nói cái gì, nhưng cô lại không dám chắc: "Mẹ... muốn nói cái gì?"
Tần Nguyệt Linh ấp úng, rất khó mở miệng, làm Đỗ Nhược nôn nóng muốn khóc: "Mẹ muốn nói gì?"
Tần Nguyệt Linh nắm chặt tay Đỗ Nhược: "Nhược Nhược, chúng ta chuyển tới nơi khác đi. thỉnh thoảng chúng ta về thăm Tiểu Phong cũng được, hoặc khi nó được nghỉ thì về nhà, chúng ta đi thôi..."
Đỗ Nhược có chút tức giận, rút tay ra, xoay người đi vào phòng bếp, không để ý tới bà nữa.
Có một số việc Tần Nguyệt Linh không đề cập tới nên cô không dám hỏi. Nhưng bà nhắc tới rồi lại do dự không chịu nói ra.
Đỗ Nhược thấy ngột ngạt khó thở, đặt bát đũa lên bàn trước mặt Tần Nguyệt Linh, không nói một lời.
Căn phòng này được bày trí theo phong cách của Kiều Cận Nam, chỉ có hai màu đen trắng, đơn giản lại gọn gàng, phong cách mạnh mẽ, không gian yên tĩnh làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Một lúc lâu, Tần Nguyệt Linh mới lên tiếng.
"Nhược Nhược, năm đó mẹ đã nhận một khoản tiền." Giọng Tần Nguyệt Linh rất nhẹ nhưng lại vang rõ khắp phòng.
Đỗ Nhược chậm rãi xoay người lại: "Tiền gì?"
Tần Nguyệt Linh né tránh tầm mắt Đỗ Nhược: "Lúc người ta đưa đứa trẻ đi, mẹ đã nhận một khoản tiền."
Đỗ Nhược sửng sốt một lúc lâu mới hiểu ý của Tần Nguyệt Linh, nhưng giọng cô vô cùng bình thản: "Bao nhiêu tiền?"
Tần Nguyệt Linh nói khẽ: "Sáu trăm vạn..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-bong/2578754/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.