Đêm nay Đỗ Nhược ngủ cũng không yên.
Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy giấc mộng này.
Một mình cô bên trong căn phòng trống, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ tiếng người nói chuyện ồn ào, căn phòng tối tăm, yên tĩnh làm người ta phải sợ hãi. Cô giấu mình trong góc phòng, ôm đầu gối khóc.
Rõ ràng cô khóc rất nhỏ, trong phòng chỉ có một mình cô, nhưng bên tai luôn có một giọng nói chế nhạo cô.
Nhìn đi, cô bị vứt bỏ.
Bị cả thế giới vứt bỏ.
Không ai cần cô, không ai yêu cô, không ai quan tâm cô.
Giọng nói ấy cứ quanh quẩn, rất gần rất rõ ràng, cô bịt chặt tai lại, khóc lớn.
"Nhược Nhược." Đột nhiên có người lay cô: "Nhược Nhược đừng sợ, mẹ ở đây."
Đỗ Nhược lập tức tỉnh lại, xoay người lại ôm lấy Tần Nguyệt Linh, chui vào trong ngực bà, nước mắt giàn rụa: "Mẹ, mẹ đã nhớ lại phải không?"
Tần Nguyệt linh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc, dịu dàng xoa xoa lưng cô.
Đỗ Nhược vùi đầu vào lòng bà.
Đúng vậy, nhớ ra Hà Khâm Sinh, lại lo lắng gọi điện cho Đỗ Hiểu phong, chắc chắn bà đã nhớ lại. Nhưng bà không muốn nhắc lại chuyện cũ nên bà coi như không nhớ rõ, coi như chưa từng xảy ra.
Đỗ Nhược hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chuyện đã qua hãy để nó qua đi.
Ngày hôm sau Đỗ Nhược quay lại làm việc, vừa thấy cô, vài đồng nghiệp chủ động bắt chuyện, quan tâm hỏi thăm cô đã xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-bong/2578735/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.