Ngày hôm sau, vừa đến cổng trường Phương Nam, chưa kịp dựng xe, Thường đã kêu: 
- Tài Khôn! 
Tài Khôn đứng bên kia cổng, làm như không nghe thấy, Thường phải gọi đến hai, ba lần, cô mới quay lại và thủng thỉnh bước qua. Đợi cho Tài Khôn lại gần, Thường nheo mắt trách: 
- Bữa nay em cố tình giả điếc với anh hả ? 
Tài Khôn nghinh mặt: 
- Em đâu phải tên Tài Khôn! 
Thường mỉm cười cốc đầu cô bé một cái: 
- Em đó nghen! Em là Chúa xạo! Tại sao em phịa ra cái tên Tài Khôn chi vậy ? 
Tài Khôn ôm đầu xuýt xoa: 
- Ai bảo anh tin chi! 
- Chứ ai bảo em xạo! 
Tài Khôn nhăn mặt: 
- Tại cái tên thật của em xấu hoắc à! Em sợ nói tên thật ra, anh sẽ chê, sẽ không chơi với em! 
Thường bật cười: 
- Tên Là mà xấu! Chà là ăn ngon lắm chứ bộ ! 
Tài Khôn rụt cổ: 
- Chà là mà ngon gì! Kẹo kéo mới ngon! 
Thường lại cung tay lên: 
- Còn chọc anh nữa phải không! 
Thấy Tài Khôn hốt hoảng đưa tay lên che đầu, Thường liền hạ giọng: 
- Anh đùa chứ ai cốc thật đâu mà sợ! Thôi, từ nay anh sẽ gọi em bằng tên Là hén! 
- Thôi, thôi, - Tài Khôn lật đật xua tay - Anh cứ gọi em là Tài Khôn như cũ đi! Em quen tên đó rồi! 
- Ai lại... - Đang định phản đối, không hiểu sao Thường lại tặc lưỡi - Ừ, thôi gọi em như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-bong-len-troi/2465846/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.