Từ hôm bị Tài Khôn chê là "bạch diện thư sinh", Thường nóng lòng chờ nắng gió nhuộm nước da mình. Để có nước da "đen đen mới đẹp", hẳn chỉ cần nửa tháng thôi.
Nhưng khi nước da anh vừa bắt đầu "ngả màu", một sự cố xảy ra khiến Thường đành từ bỏ ý định "thay da đổi thịt" đó.
Một hôm, bà Tuệ đột nhiên hỏi thăm chuyện dạy kèm của Thường. Đã dựphòng trước tình huống này, Thường trả lời khá suông sẻ. Và thái độ của anh cũng tự nhiên rất mực.
Vừa trả lời, Thường vừa kín đáo quan sát nét mặt của mẹ. Anh mừng rơn trong bụng khi thấy mẹ vẫn thản nhiên, chẳng tỏ ý gì nghi ngờ.
Tuy nhiên, lúc câu chuyện sắp kết thúc, bà Tuệ bỗng buột miệng nhận xét:
- Dạo này con hơi đen đấy! Trông cứ như người chạy rong ngoài đường!
Câu nói của mẹ khiến Thường nghe lạnh toát sống lưng. Hẳn đó chỉ là sự so sánh tình cờ của mẹ, nhưng dù sao cũng báo động cho Thường phải cẩn thận hơn trong việc giữ gìn bí mật của mình. Anh hắng giọng, trầm tĩnh đáp:
- Chắc dạo này trời nắng gắt, con lại đi dạy vào buổi trưa...
Và Thường thở phào khi thấy mẹ chẳng thắc mắc gì thêm. Bà chỉ chép miệng dặn:
- Từ nay ra khỏi nhà, con nhớ mang theo nón! Lớn rồi, đừng để mẹ phải nhắc từng li từng tí!
Thường ngoan ngoãn:
- Dạ!
Bà Tuệ không biết rằng con trai bà không những vâng lời bà răm rắp mà còn làm quá những gì bà yêu cầu. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-bong-len-troi/2465815/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.