“Hôm nay e là ta vẫn chưa thể đi!” Ánh mắt Thẩm Ly nhìn đám huyết anh nhi xung quanh, “Ở đây vẫn còn việc chưa xử lý xong.”
Thấy Thẩm Ly khó xử, Mặc Phương cũng bất giác nhíu mày, hắn thật không muốn hối thúc Thẩm Ly, nhưng chuyện này đích thực không thể chậm trễ, hắn ôm quyềnkhuyên: “Vương thượng! Chuyện rời đi không thể kéo dài nữa. Nếu Vươngthượng bị bắt về, Ma quân sẽ không để Vương thượng có cơ hội đi nữa.Thiên giới đang chuẩn bị hôn sự rồi, lúc này…”
Lúc này thìsao, Thẩm Ly rõ hơn ai hết, nàng nhìn về phía sau, Hành Vân đang đứngđó, cầm Hồng anh thương của nàng hiếu kỳ đập lên mông một huyết anh nhi, ngay cả tiếng khóc còn chưa kịp phát ra thì nó đã bị sát khí trên ngọnthương xé thành mây khói, Hành Vân dường như cũng thấy vậy mà cảm thán,lại xoay tới xoay lui tỉ mỉ xem xét ngọn ngân thương.
Khóe miệng Thẩm Ly giật giật, quay đầu lại xoa mi tâm: “Ừ, ta biết rồi, chỉ là bây giờ ta không thể nào để mình đi được!”
“Vươngthượng?” Đôi mày nhíu chặt của Mặc Phương truyền đạt sự khó hiểu củahắn, trong mắt hắn, xưa nay Thẩm Ly chỉ nói làm và không làm, hiếm khicó cách nói “Không thể làm được” như vậy, “Thuộc hạ không hiểu!”
“Thời giannày ta ở Nhân gian đã trải qua nhiều chuyện, vô tình đã để mắt đến mộtngười.” Nàng bất chợt dừng lại, nhìn sang Hành Vân, Mặc Phương sắc mặtngơ ngác, dõi theo ánh mắt nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh, y phục củangười đó sau một đêm bôn ba đã vô cùng hỗn loạn, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/206505/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.