Thanh niên kia nhíu mắt, đang định lêntiếng thì có thị vệ bên cạnh hắn cản lại: “Phù Sinh đại nhân, cẩn thận,yêu nghiệt này lợi hại…”
Thái tửkhông yên tâm nên ngay cả thân tín của mình cũng phái đến, Phù Sinh nghe vậy cười lạnh: “Đương kim Thánh thượng có thất tử, đều có thể xưngvương, yêu nghiệt ngươi cớ gì cũng là vương!”
Nụ cười củaThẩm Ly còn lạnh hơn hắn: “Ta là Hỗn thế[1] Ma vương!” Nói xong nàng huơ ngân thương, một luồng sáng bạc vạch qua, chúng nhân chỉ cảm thấy thắtlưng nhẹ đi, đao đeo ở lưng đồng loạt rơi xuống, cùng rơi với đao còn có thắt lưng và quần. Chúng nhân hoảng hốt vội vàng kéo quần lên.
[1] Hỗn thế: càn quấy
Thẩm Ly cong môi cười, độ cong còn chưa lớn thì sau lưng có một đôi tay ấm áp bịtmắt nàng lại, giọng Hành Vân mang theo tiếng thở dài: “Đừng nhìn, dơlắm!”
Thẩm Ly ngẩn ra, để mặc bàn tay ấm nóng kia phủ lên mặt mình, nàng nhất thời quênhét hắn buông ra. Bất kể thời gian qua trước mặt Hành Vân Thẩm Ly đã làm bao nhiêu chuyện hung hãn, dường như hắn vẫn luôn dùng ánh mắt bìnhthường mà đối xử với nàng như một cô nương.
Hắn xem nàng là một nữ nhân thật sự…
Chúng nhânthấy cảnh này, vội nhặt đao kéo quần chạy mất, thắt lưng của Phù Sinhhình như không giống người khác, sắc mặt hắn không chút lúng túng, ngược lại còn ẩn chứa vài phần thâm ý, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Lytrong chốc lát, không lên tiếng làm khó nữa mà quay người rời đi, chỉ để lại ngọn lửa ngút trời đang thiêu cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/206503/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.