Vứt Hành Vân trong sân, sau đó tiêu sái bỏđi… Thẩm Ly nghĩ vậy đó. Nhưng nàng do dự cả buổi rồi cũng đỡ hắn dậyvứt trên chiếc ghế lắc ở sân sau.
Thẩm Ly cảmthấy hắn phải trả giá thật lớn cho những ngày tháng xem nàng làm trò hề, chứ không thể để hắn dễ dàng chết đi như vậy. Thẩm Ly lục lọi trong nhà một hồi lâu, cuối cùng tìm được thuốc mà thường ngày Hành Vân hay uống, mất cả buổi mới sắc xong, nàng bưng thuốc đi đến trước mặt Hành Vân,thấy hắn vẫn hôn mê. Thẩm Ly suy nghĩ rồi đưa tay bóp cằm hắn, khôngchút do dự cạy răng hắn ra, chén thuốc mới sắc xong cũng chẳng thổi lấymột hơi, định đổ vào miệng Hành Vân.
“Khoan đã!”Sống chết trước mắt, Hành Vân bỗng thình lình lên tiếng, sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, ho khan vài tiếng rồi nhẹ đẩy tay Thẩm Ly ra, thở dài, “Đểta làm cho!”
Thẩm Ly nhíu mày: “Ngươi đang bày khổ nhục kế à?”
“Không, thật sự là đã ngất xỉu một lúc, vừa nãy mới tỉnh lại, chỉ là muốn hưởng thụmùi vị được người ta chăm sóc một chút thôi.” Hành Vân bật cười, “Nhưnghình như ta muốn quá nhiều rồi.”
“Ngươi đâuchỉ muốn quá nhiều! Hôm nay ngươi đã ăn thịt muối của ta, lại trêu đùata bao nhiêu lâu nay, còn dám vọng tưởng rằng ta sẽ chăm sóc cho ngươinữa!” Thẩm Ly cố nén lửa giận, vén vạt áo dưới mông tự nhiên định ngồixuống đất, nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình đã không còn mang thân gà nữa, nàng đang nửa ngồi xổm xuống thì lại gượng người đứng lên.
Mà Hành Vânlại không muốn sống, bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/206499/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.