Mặc Phương nhìn Thẩm Ly hồi lâu, cuối cùng khẽ cụp mắt, nghiêng đầu nhìnPhù Sinh sau lưng, thanh âm nhỏ nhưng lạnh lùng: “Ai cho ngươi làmchuyện này?”
“Thuộc hạ có tội.” Nhưng Phù Sinh không hề có ý nhận tội, “Chỉ là trên ngườiBích Thương vương có vật chúng ta cần phải lấy, thuộc hạ không thể không lấy, giấu diếm Thiếu chủ vì sợ Thiếu chủ nghĩ đến chuyện xưa mà lòngnảy sinh những từ bi không cần thiết. Chi bằng thuộc hạ trừ đi cô tatrước để diệt hậu hoạn.”
“Ai cho ngươi làm chuyện này?” Giọng Mặc Phương càng lạnh hơn, giữa đôi mày là sự uy nghiêm chưa từng để lộ trước mặt Thẩm Ly.
Phù Sinh im lặng, cúi đầu nói: “Là thuộc hạ tự ý hành động.” Hắn trông cóvẻ khuất phục, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt vẫn có vài phần không tánđộng, “Nhưng hôm nay Bích Thương vương nhất định phải chết…”
“Đi.” Mặc Phương chỉ nhàn nhạt nói một chữ. Phù Sinh ngẩng đầu bất mãn nhìnMặc Phương, lặp lại một lần: “Hôm nay Bích Thương vương nhất định phảichết.”
Mặc Phương nhẹ nhàng nhắm mắt, dường như đang gắng sức nhẫn nại: “Ta nói là, đi. Đây là mệnh lệnh.”
“Nếu vậy.” Phù Sinh lui về phía sau tạo ra một khoảng cách, “Xin Thiếu chủ thứ cho thuộc hạ tội kháng lệnh.”
Mặc Phương nổi giận, khí tức vừa động bỗng nghe giọng nói hơi sửng sốt củaThẩm Ly: “Thiếu chủ?” Nắm tay hắn bất giác siết chặt, quay đầu nhìn vềphía Thẩm Ly, hai mắt nàng đỏ rực, mái tóc bình thường được buộc nghiêmchỉnh giờ đây đã tán loạn không thành hình, khiến nàng càng thêm chậtvật. Tóc nàng cũng đỏ rực, sắc đỏ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265138/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.